Vô Tiên

Chương 689: Chương 689: Cố Hành (2)




...

- Kim Long Thủ kia có khí thế địa hỏa dày đặc, thực quỷ dị!

Trong một lầu các trên Đan Dương phong, một phụ nhân dung mạo xinh đẹp mở miệng. Bên cạnh là một trung niên tuấn nhã, thần thức từ Thiên Thai thu hồi về, trầm ngâm không nói.

Ánh mắt của phụ nhân như nước, nhìn thoáng qua nam tử kia. Trong lầu các mây mù lượn lờ, tự nhiên hiện ra chút kiều diễm.

Nam tử cười ha ha, nhẹ nhàng ôm phụ nhân vào trong ngực, có chút trìu mến nói:

- Phu nhân chớ trách! Vi phu chỉ cảm thấy tiểu tử này cử chỉ quái đản, trong lòng sinh ra một chút hiếu kỳ mà thôi.

Phụ nhân nhẹ giương ngọc thủ, dắt tay nam tử đi đến trước cửa sổ, nhìn mây mù khắp núi nói:

- Phu quân hẳn là nổi lên tâm ái tài, nếu không bảo Lạc Y nhận lấy người trẻ tuổi kia?

Nam tử khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói:

- Trong môn phái tuấn kiệt như cá diếc sang sông, vi phu nơi nào quản được nhiều như vậy. Huống chi một đệ tử ngoại môn có thể tu đến Luyện Khí đỉnh phong, có chút cổ quái a! Hơn nữa nghe Đại Hạ có rất nhiều gia tộc vô cớ bị diệt, ta lo lắng...

- Hồng Nguyên Tử sư huynh biết được việc này không?

Phụ nhân hỏi.

- Sư huynh sao có thể không biết! Nhưng hắn không muốn nhiều chuyện, chỉ muốn kết anh!

Nam tử nhẹ giọng nói.

- Kết anh? Toàn bộ Đại Hạ bất quá chỉ có hai tiền bối Nguyên Anh Kỳ, chỉ sợ cuộc đời này của chúng ta vô duyên rồi!

Phụ nhân thăm thẳm thở dài.

Nam tử lâm vào trong trầm tư.

- Phu quân lo lắng, lần này hành trình Huyền Thiên Môn...

Phụ nhân muốn nói lại thôi.

Nam tử ‘nga ‘một tiếng, phục hồi tinh thần lại, trong con ngươi lóe lên tinh quang, ôn hòa cười nói:

- Phu nhân chớ lo! Có lẽ do vi phu quá lo lắng! Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, có lẽ có cơ duyên kết anh cũng khó nói...

...

Đệ tử Chính Dương Tông tỷ thí cuối cùng kết thúc, không trung xẹt qua mấy đạo kiếm hồng, những trưởng bối Trúc Cơ kỳ kia tự động rời đi, còn lại các đệ tử Luyện Khí kỳ túm năm tụm ba kết bạn quay về.

Lâm Nhất, Tống Thủ và Mạc Đại, ba người cùng nhau đi xuống núi.

- Lâm sư đệ, hôm nay ngươi thực uy phong! Khi nào ta mới có thể có bản lĩnh như ngươi chứ!

Tống Thủ đi ở phía trước, quay đầu lại tán dương.

Lâm Nhất đi ở phía sau hai người, nghe vậy không để ý lắm cười cười.

Mạc Đại dừng bước, nhìn trước sau một chút, giống như vô ý nói:

- Lâm... Lâm sư đệ nhập môn không lâu, trêu chọc người ngược lại... không ít!

Lâm Nhất thuận miệng hỏi:

- Mạc sư huynh lời ấy là có ý gì?

Tống Thủ cũng hiếu kì nhìn về phía Mạc Đại.

Mạc Đại cười ha ha, bước chân không nhanh không chậm đi tới, lộ ra nụ cười hàm hậu, lắc đầu nói:

- Kỳ thực... Kỳ thực cũng không có gì, các đệ tử trong Chính Dương Tông, đa số là gia tộc... tiến cử, người với người trong lúc đó, có thể nói dây mơ rễ má.... Có lúc... Ngươi vô cớ đắc tội một người, sẽ có vô số người đi ra đối nghịch với ngươi...

- Mạc sư huynh nói không sai, Niên Tứ kia có tộc nhân ở trong tông, hôm nay hắn hổ thẹn ở trong tay ngươi, sau này sư đệ ngươi nên cẩn thận!

Tống Thủ cũng phụ họa.

Lâm Nhất nhướng mày, nhìn thoáng qua Mạc Đại, sau đó nhìn Tống Thủ nói:

- Tống sư huynh nói sai rồi! Hổ thẹn ở trong tay ta? Đây bất quá là một cuộc tỷ thí trên lôi đài mà thôi. Nếu như lời ngươi nói, chẳng phải người bị thua đều nên canh cánh trong lòng sao!

Không đợi Tống Thủ nói, Lâm Nhất lại hỏi tiếp:

- Ngươi và Mạc sư huynh ở trong tông môn có tộc nhân giúp đỡ không ?

Tống Thủ cười khổ nói:

- Chính Dương Tông lớn như vậy, ai không có mấy tộc nhân chứ! Bất quá thân là đệ tử ngoại môn, ta muốn đi nịnh bợ người ta, cũng phải có người để ý tới ta nha!

Mạc Đại đồng cảm gật đầu nói:

- Trong gia tộc cũng chia chí thân và họ hàng xa, chỉ có những đệ tử nội môn, mới có thể để gia tộc và tông môn... vãng lai.

Xem ra đệ tử ngoại môn ở trong tông môn không chỉ không được người coi trọng, ở trong gia tộc cũng bị người lạnh nhạt. Trái lại đệ tử nội môn lại không dễ trêu chọc!

Lâm Nhất liếc nhìn bóng lưng của Mạc Đại một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía sơn đạo, không khỏi nhíu mày.

Tu sĩ đi đứng lưu loát, người phàm tục là không thể so sánh. Chỉ trong thời gian ngắn, trên sơn đạo vốn náo nhiệt, lúc này đã dần dần thưa vắng. Mắt thấy sắp rời khỏi Đan Dương phong, nhưng dưới chân núi xuất hiện ba người, để Lâm Nhất nghĩ tới lời Mạc Đại vừa mới nói qua.

Xem ra oan gia ngõ hẹp rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.