Vô Tiên

Chương 697: Chương 697: Cơ hội hư thực (2)




Đối phương tự đắc nở nụ cười nói:

- Nhạc Thành Tử, ngươi nhìn thấy chính là bản tông!

- Bản tông? Ha ha! Ngươi chỉ là một hậu bối, cũng dám cuồng ngôn ở trước mặt lão phu...

Nhạc Thành Tử lắc đầu cười lạnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt hắn trở nên ác liệt, khó có thể tin nhìn chằm chằm Công Dã Kiền, bật thốt lên:

- Ngươi... Đã tu thành Nguyên Anh?

- Ha ha ha!

Công Dã Kiền không nhịn được ngửa đầu cười lớn, khí thế kiêu ngạo mà ngông cuồng nhất thời đầy rẫy cả sơn động, bảy Hắc Long dựa thế giương nanh múa vuốt, xuẩn xuẩn dục động.

Trong lòng Nhạc Thành Tử thầm lạnh lùng, hắn lo lắng cũng không phải đối mặt một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Đối phương bất quá là một tu sĩ vừa kết anh, còn không đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng. Nhưng sơn động trước mắt này, rõ ràng là một cái bẫy. Công Dã Kiền muốn làm gì? Hắc Sơn Tông muốn làm cái gì?

- Ha ha! Nhạc Thành Tử, không ngờ Công Dã Kiền ta cũng trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ chứ? Có phải ngươi đang suy nghĩ, vì sao ta lại vây ngươi ở chỗ này hay không?

Trên mặt Công Dã Kiền mang theo nụ cười đắc ý.

Một tiền bối được mọi người kính ngưỡng đã lâu, một cao nhân như mặt trời ban trưa ở Đại Hạ, bây giờ lại bị nhốt ở trong trận pháp của mình. Hắn cho rằng đại cục nằm ở trong lòng bàn tay, vô cùng đắc ý.

Nhạc Thành Tử tự biết trúng kế, đã không còn phẫn nộ như lúc trước. Hắn vuốt râu, nhẹ như mây gió cười cười, liếc chéo đối phương, lắc đầu nói:

- Công Dã Kiền, ngươi một tu sĩ kết anh không lâu, liền tự cho là đối thủ của lão phu sao? Ngươi không nên quên, trong Huyền Thiên Môn, còn có sư huynh Nguyên Tể Tử của ta. Hắc Sơn Tông ngươi ý đồ bất chính, thật không sợ Huyền Thiên Môn ta san bằng?

Nhìn thấy đối phương bị vây ở trong trận pháp, còn có thể chậm rãi nói chuyện, không chút rối ren, trong lời nói có chút ít đe dọa. Dáng vẻ kiêu ngạo của Công Dã Kiền thoáng giảm, không cam lòng hừ một tiếng nói:

- Bản tông vây khốn ngươi ở chỗ này, cũng không phải có ý lấy tính mạng của ngươi, mà là có việc thương lượng...

- Chuyện cười! Bằng bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ thật cho rằng có thể nhốt lão phu lại sao?

Nhạc Thành Tử trách mắng.

- Hừ! Thất Sát Trận này được ta tỉ mỉ chế tạo, mỗi một Quỷ Sát Kỳ đều trút xuống hai thành công lực của ta, tuy nói không thể làm gì ngươi, nhưng trận này nhốt lại một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng không phải việc khó.

Công Dã Kiền nói xong, uy thế của Nguyên Anh kỳ tràn ra, gia trì vào bảy cây Quỷ Sát Kỳ. Bảy Hắc Long đột nhiên lớn hơn một vòng, uy thế càng mạnh. Hắc vân như mực, sát khí nồng nặc làm người tuyệt vọng phun trào, khí thế của Nhạc Thành Tử không khỏi cứng lại.

Vừa rồi bị trận pháp ngăn trở đường đi, đã làm Nhạc Thành Tử kinh ngạc không ngớt. Nhọc lòng thiết kế ám toán như vậy, công nhiên đối địch Huyền Thiên Môn, xem ra đối phương tính toán rất lớn.

Ánh mắt của Nhạc Thành Tử lấp loé, nhìn chằm chằm Công Dã Kiền. Hắn trầm ngâm một chút, cuối cùng mở miệng hỏi:

- Ngươi muốn thương lượng chuyện gì?

- Ha ha! Nhạc Thành Tử đạo hữu quả nhiên có phong độ cao nhân! Tầm mắt và lòng dạ không phải người thường có thể so sánh.

Công Dã Kiền thở phào một hơi, uy thế trên người thoáng thu liễm. Hắn đắc ý cười lớn, nhìn Nhạc Thành Tử ôm quyền nói:

- Tình cảnh này, bản tông cũng là tình thế bất đắc dĩ! Tự ý mời đạo hữu tới nơi này, tự nhiên là có đại sự thương lượng.

Nhạc Thành Tử đứng ở trong trận pháp, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, mặt trầm như nước, không nói một lời. Bên người trong phạm vi một trượng, bình phong giống như lạch trời cách trở, hắc vân mãnh liệt còn bốc lên không ngớt, nhưng không thể tiến vào một phân.

Công Dã Kiền cười to xong, thấy đối phương không lên tiếng, hắn cũng không để ý, trái lại làm ra dáng dấp cảm khái, cất giọng nói:

- Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở Đại Hạ, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc trước chỉ có Nhạc Thành Tử đạo hữu và Nguyên Tể Tử đạo hữu độc lĩnh phong tao. Nhờ trời chiếu cố, bản tông cũng bước vào cảnh giới làm người kính ngưỡng. Nhưng như vậy thì thế nào đây? Bản tông đứng ở đỉnh phong, nhưng lòng lại sinh ra hoảng sợ!

Lời tới chỗ này, ánh mắt của Công Dã Kiền xẹt qua hắc vân khắp động, tìm đến nơi hư vô. Thần sắc hắn có chút mất mát, giọng cũng trầm xuống, nói tiếp:

- Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thọ hạn bất quá ngàn năm, cuối cùng ngươi ta vẫn tránh không được hóa thành bụi bặm, đạo tiêu nhân tán. Mà phá tan Nguyên Anh kỳ ràng buộc, đến Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, lại xa không thể vời. Nhưng…

Giọng nói của Công Dã Kiền xoay chuyển, trong con ngươi tinh quang lấp lóe, giọng lại cao lên. Hắn nhìn về phía Nhạc Thành Tử nói:

- Công Dã Kiền ta muốn hỏi Nhạc Thành Tử đạo hữu, bí ẩn có quan hệ tới Huyền Thiên Thượng Nhân và Huyền Thiên Tiên Cảnh, chẳng biết có được hay không?

- Ồ? Ngươi muốn biết cái gì?

Con mắt của Nhạc Thành Tử hơi đóng, thần sắc khẽ biến.

Công Dã Kiền giống như sớm có dự liệu, lắc đầu nói:

- Đừng tưởng Huyền Thiên Môn của ngươi hành sự bí ẩn, nhưng tất cả những thứ này không làm khó được người hữu tâm. Từ ngàn năm nay, môn phái ngươi một mực tìm kiếm cái gì, Công Dã Kiền ta rõ rõ ràng ràng.

Nhạc Thành Tử không tỏ rõ ý kiến hừ một tiếng.

- Trong truyền văn, Huyền Thiên Tiên Cảnh chính là địa phương Tiên vực di lạc. Mấy trăm năm qua, ta vẫn canh cánh trong lòng. Bất đắc dĩ tu vi có hạn, chỉ có thể âm thầm lưu ý tất cả tin tức tương quan. Mà tổ sư Huyền Thiên Môn, chính là Huyền Thiên Thượng Nhân, ở ngàn năm trước đột nhiên vẫn lạc, tuy nói là sự tình cực kỳ bí ẩn của Đại Hạ, nhưng ngàn năm qua, Huyền Thiên Môn vẫn khổ sở tìm kiếm, không phải là di sản của Huyền Thiên Thượng Nhân sao?

Sắc mặt của Nhạc Thành Tử càng âm trầm, Công Dã Kiền coi như không thấy, nói tiếp:

- Trải qua nhiều năm tìm hiểu, ta đại thể biết được ngọn nguồn. Năm đó Huyền Thiên Thượng Nhân ra biển trở về, hẳn là tìm được pháp môn mở ra Huyền Thiên Điện, chỉ là bị người đuổi giết, thế cho nên trọng thương không qua khỏi, bất đắc dĩ vẫn lạc. Huyền Thiên Môn dốc lực đi tìm, cuối cùng có một đệ tử thu được tổ sư truyền thừa. Chỉ là sau đó người này không biết tung tích, khiến công pháp truyền thừa của Huyền Thiên Môn cũng bởi vậy tàn khuyết không đầy đủ. Bọn ngươi vẫn khổ sở truy tầm, đó là tăm tích của người này.

Nghe tới chỗ này, sắc mặt của Nhạc Thành Tử đã tái nhợt.

- Huyền Thiên Tiên Cảnh mười tám năm mở ra một lần, mà Huyền Thiên Điện trong đó, từ trước tới nay không người có thể tiến vào. Mà vào Huyền Thiên Điện, cực kỳ có khả năng biết được con đường đi Tiên vực, thu được cơ duyên tu vi thăng cấp. Vì vậy hôm nay bản tông và đạo hữu thương nghị, đó là ngươi ta liên thủ, cộng đồng tìm kiếm phương pháp mở ra Huyền Thiên Điện. Mà Hắc Sơn Tông ta cũng sẽ dốc hết toàn lực, giúp Huyền Thiên Môn ngươi tìm kiếm truyền thừa mất đi. Đạo hữu nghĩ có đúng không?

Công Dã Kiền nói xong, cực kỳ chờ mong nhìn về phía Nhạc Thành Tử.

Một tu sĩ chấp nhất, còn không phải muốn ở trên thiên đạo chi lộ đi càng xa hơn sao! Nếu có thể đạt được bí mật trong Huyền Thiên Điện, đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ hậu kỳ, dù là Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, sẽ không còn là mộng tưởng xa không thể vời.

Huống hồ Công Dã Kiền đã hiểu bí ẩn ngàn năm của Huyền Thiên Môn. Ngoài ra còn có mưu tính không muốn người biết của Hắc Sơn Tông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.