Khi Khuông Phu Tử lấy pháp bảo ra đột kích, Lâm Nhất cuồng vọng mà mạnh mẽ vẫn chưa vội cầm thiết bổng xông lên, lại dùng thái độ khác thường, không đánh mà lui.
Tình hình trước sau khác xa nhau quá xa, ngoài dự đoán của mọi người.
Đám Thiên Chấn Tử không rõ chuyện, lại sợ gây thêm phiền phức nên chỉ đành đứng phía xa chờ đợi quan sát.
Mấy tên tán tu của Thông Châu vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức bừng tỉnh. Quả nhiên vừa rồi tiểu tử kia ra vẻ, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!
Pháp bảo của Khuông Phu Tử là một thanh phi kiếm Lưu Thủy, trong ánh sáng chớp động mang theo sát ý băng hàn đi thẳng tới chỗ Lâm Nhất. Vẻ mặt si ngốc của y vẫn như cũ, chỉ có sự quyết đoán khi sinh tử.
Lâm Nhất quay người lại chạy trốn, Khuông Phu Tử coi như không thấy. Thân thể gầy nhom của y bay về phía trước, thừa cơ vươn một ngón tay gầy trơ xương ra điểm một cái. Kiếm quang Lưu Thủy mang theo thế tất phải giết chợt đánh úp về phía giữa lưng của hắn.
Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất sợ đến mức vọt một cái về phía trước, không quên cầm thiết bổng trong tay quét về phía sau, vừa may đụng phải phi kiếm đang đánh tới...
- Ầm!
Tia sáng chói mắt hiện lên, trong tiếng ầm ầm điếc tai, phi kiếm bị ngăn cản. Còn Lâm Nhất bị đánh bay ra ngoài lăn lộn mấy vòng, lảo đảo rơi xuống đất, nhưng vẫn bình yên vô sự, xoay người gắt đối phương một cái, lập tức dễ dàng tạo thành một vòng tròn.
Một kích thất thủ, Khuông Phu Tử hơi hoảng sợ.
- Lão nhi giả ngu đứng ngây ngô, thủ đoạn cũng chỉ có thế này mà thôi! Nếu không nhờ vào trận pháp, các ngươi sao có thể làm khó dễ được ta!
Tránh ra cách Khuông Phu Tử ngoài mười trượng, Lâm Nhất lại cầm thiết bổng, bày ra trận thế không sợ trời không sợ đất.
Tiểu tử kia không chỉ không sợ hãi mà còn tùy tiện khiêu khích, thực sự là không biết sống chết! Cư Bình Tử nhẹ nhíu mày, thần sắc hơi có sự không kiên nhẫn, ông ta vung tay lên muốn bấm pháp quyết, nhưng lại không thể không ngừng lại. Chỉ thấy thân hình của Khuông Phu Tử chợt khẽ động, giống như quỷ mị lao thẳng về phía Lâm Nhất. Cùng lúc đó, hai tay mở ra, tay áo đón gió gồ lên, hai con giao long huyết sắc bỗng nhiên xuất hiện, khí thế dữ tợn, đằng đằng sát khí.
“Si Phu Tử” động chân hỏa rồi! Tính mạng của tiểu tử kia đang ngàn cân treo sợi tóc! Đám Cư Bình Tử yên lòng.
Tình hình thay đổi trong nháy mắt, xa xa, bốn người Thiên Chấn Tử không khỏi nín hơi ngóng nhìn!
Khuông Phu Tử kia vẻ mặt hung ác nham hiểm, trong miệng phát ra tiếng cười nhạt khà khà, cực nhanh bay trong sơn cốc, yêu dị mà kinh người! Mà huyết giao y sử dụng đều dài tới vài trượng, dương nanh múa vuốt, hùng hổ, càng làm người ta rợn cả tóc gáy.
Nếu nói “Si Phu Tử” thì giờ đây nào còn có chút dáng vẻ si ngốc nào, rõ ràng là một vị cao thủ giết người!
Giờ khắc này, Lâm Nhất không tiếp tục tránh né nữa, cầm thiết bổng trong tay, ánh mắt tà nghễ quan sát.
Trong sơn cốc bị mây mù bao phủ này càng yên tĩnh khó lường. Bốn người Ngọc Sơn đảo cùng đám Cư Bình Tử Thông Châu đều cách xa mình vài chục trượng. Còn Khuông Phu Tử đã đánh tới gần mình hơn mười trượng rồi, hai con huyết giao thế không thể đỡ.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chợt, hai hàng lông mày của Lâm Nhất nhẹ run lên, tóc dài tay áo bỗng nhiên không gió tự bay. Không đợi mọi người xung quanh phát giác ra, không có một dấu hiệu báo trước nào, thiết bổng trong tay bay ra ngoài. Cùng lúc đó, hắn há mồm phun ra một vệt kim quang.
Miệng phun pháp bảo, đây là tu vi Kim Đan!
Mọi người vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy cánh tay Lâm Nhất nhẹ lướt, một thanh kim kiếm dài hơn một trượng thoáng hiện.
Ầm! Một tiếng vang dội, đó là tiếng động mà thiết bổng đánh trúng đầu của một con huyết giao.
Lâm Nhất đứng lên, nhảy vọt lên, kim kiếm trong tay bộp một cái, bổ tới. Sát khí uy mãnh hóa thành một vệt kim quang cuộn sạch đi. Một con huyết giao hung hãn khác khó nhịn được kỳ thế, ầm ầm tán loạn.
Hai con huyết giao trong một thoáng đã mất nửa, Khuông Phu Tử không khỏi ngẩn ra. Mắt thấy khoảng cách chỉ chưa tới năm trượng nữa, y kinh ngạc thất thanh nói:
- Ngươi giấu giếm tu vi...
Thấy thế, mấy người Thông Châu đứng xem cũng ngạc nhiên.
Cư Bình Tử đã cảm thấy không ổn, vội nói:
- Rời khỏi trận pháp...
Ông ta lập tức bắt thủ quyết, nhưng lại thình lình biến sắc.
Chỉ thấy người Lâm Nhất giữa không trung, trường kiếm ỷ thiên, sát khí lăng nhiên. Tiếp đó quanh thân tràn ra uy thế, tu vi đột nhiên tăng lên. Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ, trong một thoáng liền tới Kim Đan hậu kỳ.
Bị lừa rồi! Dưới sự kinh hãi, đây là suy nghĩ duy nhất của Khuông Phu Tử. Hơn thế dưới cấm chế thiên địa, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ mà thôi. Nhưng Lâm Nhất này còn trẻ tuổi, sao lại mạnh mẽ như thế? Còn tiếp theo là cận chiến, muốn mượn lực trận pháp cũng không được nữa.
Bị lừa rồi! Cư Bình Tử, Bộ Dương Tử và La Thu Nương kinh ngạc rồi bừng tỉnh. Thảo nào tiểu tử kia không sợ hãi! Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đủ để coi rẻ bốn tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Còn tuổi tác của hắn như vậy tuyệt đối không thể là cao nhân Hóa Thần, nhất định là có mật pháp tăng cao tu vi. Chỉ có điều thân đã ở trong trận pháp, “Si Phu Tử” lành ít dữ nhiều!
Bị lừa rồi! Phát hiện Lâm Nhất che giấu tu vi, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc đều nghĩ như thế. Chỉ có điều, mấy người của Ngọc Sơn đảo vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Lâm sư đệ, Lâm đạo hữu không phải loại người lỗ mãng, quả nhiên âm thầm để lại hậu thủ.
Trong lòng biết không ổn, Khuông Phu Tử không dám cậy mạnh, thân hình dừng lại muốn thoát khỏi đối thủ. Cho dù trước đó y lợi hại như thế nào, lúc này tu vi lại thấp hơn đối phương hai tầng. Huyết giao hung hãn còn không phải đã tiêu tan dưới một kích thuận tay đánh ra của đối phương hay sao, có thể thấy được sự khác biệt mạnh yếu thế nào. Lúc này, không thể không tách ra tạm lánh một chút!