Thời điểm trở lại Thiên Ki Phong, ba người đang định từng người trở về sơn động, chỉ thấy Giản Dĩ đi tới.
Không đợi ba sư huynh đệ tiến lên bái kiến, Giản chấp sự dĩ nhiên lên tiếng.
- Đều tới đây!
- Bái kiến Giản chấp sự!
Ba sư huynh đệ đi đến phụ cận chào, Lâm Nhất vô tình hay cố ý lạc hậu một bước.
Giản Dĩ chắp tay sau lưng, thần sắc bất định nhìn ba người nói:
- Lâm Nhất, lên trước một bước cho ta.
Mạc Đại và Tống Thủ nhìn nhau, không rõ vì sao, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, nhường ra Lâm Nhất ở phía sau. Người sau bất đắc dĩ lướt qua hai người, khom người thi lễ:
- Có đệ tử!
Giản Dĩ cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Hắn nhìn đệ tử không biết hiểu chuyện kia nói:
- Theo tông quy, đệ tử Luyện Khí tầng chín có thể chọn người ưu tú tiến vào nội môn, hôm nay ở trên lôi đài... ngươi biểu hiện không tệ. Vì vậy sau khi ngươi từ Huyền Thiên Tiên Cảnh trở về, thì có thể trở thành đệ tử nội môn của Thiên Ky Các! Ngươi tự thu xếp ổn thoả, không nên phụ lòng trưởng bối kỳ vọng!
Nghe vậy, Lâm Nhất run lên, đứng tại nguyên chỗ không lên tiếng.
Mạc Đại và Tống Thủ thấy thế, từng người cúi đầu, chỉ là thần sắc hai người khác nhau, không biết suy nghĩ cái gì.
Giản Dĩ còn tưởng đệ tử không hiểu lí lẽ kia, bị chuyện tốt to lớn làm choáng váng. Một đệ tử ngoại môn thăng cấp thành đệ tử nội môn, cảm động đến rơi nước mắt là tránh không khỏi. Chỉ là chờ nửa ngày, còn không thấy có chút động tĩnh.
- Ừm?
Giản Dĩ có chút không nhịn được!
Lúc này Lâm Nhất mới khom người đáp:
- Vâng!
Giản Dĩ vốn định mượn cơ hội tìm về chút mặt mũi, ngẫm lại thì thôi, vì một cái Tử Kim Hồ Lô, một trưởng bối đi đòi hỏi vãn bối là không được, truyền đi cực kỳ mất mặt. Nhưng thần sắc của đối phương bình tĩnh, giống như trở thành đệ tử nội môn là chuyện bình thường, không hề có tâm tình vui sướng, điều này làm cho hắn làm sao chịu nổi!
Nhìn đệ tử khiến người ta căm ghét kia, thật tức không chỗ đánh a, Giản Dĩ đầy ngập tà hỏa rồi lại không chỗ phát tiết, hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
- Lâm sư đệ! Ta thật phục ngươi rồi! Chà chà, nhìn Giản chấp sự tức thành cái dạng gì a!
Tống Thủ vỗ ngực nói:
- Bất quá vẫn phải chúc mừng Lâm sư đệ! Trở thành đệ tử nội môn, là tâm nguyện của tất cả chúng ta a!
- Ha ha! Đúng vậy!
Mạc Đại cười ngây ngô phụ họa.
Giản Dĩ từ lâu đi không còn bóng dáng, Lâm Nhất vẫn còn trong trầm tư lúc này mới nhướng mày, tự nhủ:
- Mạc sư huynh, theo ta được biết, tu sĩ trong tông môn, chỉ cần tu vi đến Luyện Khí tầng chín, là có thể trở thành đệ tử nội môn. Nhưng Giản chấp sự lại muốn ta đi Huyền Thiên Tiên Cảnh trước, đây là vì sao?
Ánh mắt Mạc Đại lóe lên, nhưng cười nói:
- Ha ha! Tâm tư của trưởng bối, chúng ta... sao có thể phỏng đoán.
- Chẳng lẽ Giản chấp sự sợ ngươi xảy ra chuyện ở trong Huyền Thiên Tiên Cảnh?
Tống Thủ bật thốt lên.
- Ồ! Tống sư huynh còn biết cái gì?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi.
- Ta nơi nào biết được cái gì, đều là nghe đồn...
Tống Thủ còn chưa dứt lời, Mạc Đại đi đến giữa hai người, tiếp nhận câu chuyện nói:
- Ha ha! Có... Có nghe đồn nói, trong Huyền Thiên Tiên Cảnh có phong hiểm khó lường, mỗi lần tu sĩ đi vào, chung quy phải... chết mấy thành. Huống chi ở trong đó, các môn phái và tu sĩ... lại không có ước thúc, sinh tử tranh đấu... là không thể tránh được. Tống sư đệ... lo lắng, cũng là vi huynh lo lắng. Mong Lâm sư đệ cẩn thận một chút cho thỏa đáng!
Nghe vậy, Lâm Nhất khó có thể tin lắc đầu, hắn nhìn Mạc Đại hỏi:
- Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, tu sĩ có thể không cố kỵ chút nào chém giết? Trưởng bối trong tông môn không hỏi sao? Mạc sư huynh có quá lời không?
Mạc Đại vuốt râu ngắn, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên lại cười ngây ngô nói:
- Chỉ là... nghe đồn mà thôi! Vẫn còn cần Lâm sư đệ tự mình đi tới... trải qua một phen. Nếu ta có tu vi như Lâm sư đệ, cũng muốn đi... tăng kiến thức! Ha ha! Hai vị... sư đệ, hẹn gặp lại!
Nói xong, hắn nhìn Lâm Nhất gật đầu, đi trở về sơn động.
- Kỳ thực ta nghe nói...
Tống Thủ vẫn muốn nói chuyện, ai biết Mạc Đại đi vài bước lại vỗ đầu một cái, xoay người nói:
- Tống... Tống sư đệ, ngươi không lấy tấm độn phù kia của ta sao?
Tống Thủ lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng chạy tới.
Hai người chỉ chốc lát liền biến mất ở trước sơn động, sắc mặt Lâm Nhất trầm tĩnh, suy tư.