- Nô nhi, có chuyện gì gạt sư phụ.
Tiên Nô thầm than, đổi lại dáng vẻ trầm tĩnh ngày xưa, nhỏ giọng nói ra:
- Trần Tử tỷ tỷ đã đi ra hoành thiên.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, lập tức yên lặng gật gật đầu.
Tiên Nô nhất thời đoán không ra tâm tư của sư phụ, chỉ lo nói ra tiền căn hậu quả Trần Tử rời đi. Sau một lát, nàng ta lại tiếp tục:
- Trần Tử tỷ tỷ nói dối sư phụ không có trong giới với Hoàng bà bà, đủ thấy dụng tâm lương khổ. Nàng tính tình ẩn tàng rất sâu, cũng không người biết đến.
Lâm Nhất thần sắc như trước, dường như đã quên đi nữ tử quỷ linh tinh quái ấy, cười nhạt nói:
- Trong cuộc đời, người tri kỷ lại có mấy ai.
Hắn lật bàn tay một cái, lấy ra một vật, lại nói:
- Phong vân mị nhãn, cẩn thủ tâm cảnh thường minh. Nô nhi khéo hiểu lòng người, vi sư rất an ủi.
Tiên Nô ngưng mắt im lặng, thản nhiên đăm chiêu. Nếu như Nô nhi khéo hiểu lòng người, làm sao không hiểu lòng sư phụ? Trong cả đời, người tri kỷ lại có mấy ai.
Lâm Nhất phất tay áo ném đi, một viên châu sáng lớn chừng quyền đầu rời tay đi.
Tiên Nô có điều không hiểu, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nơi bầu trời cao vạn trượng kia, đột nhiên có tường vân quanh quẩn, khánh vui vẻ tấu minh khiến cho người trở nên tâm linh thần diêu. Vừa hoảng hốt, hết thảy lại biến mất không thấy, chỉ còn sót lại một hào quang màu vàng nhạt như ánh mắt trời chiếu rọi bốn phương.
Thấy thế, Tiên Nô thở dài nói:
- Vừa như thiên địa khai mở, vừa tựa như tiên cảnh hàng lâm, sư phụ đại thần thông.
Lâm Nhất cười tán đồng:
- Ha ha! Một quả Huyền Thiên châu đến từ Huyền Thiên Tiên cảnh mà thôi, thật ra chia đều tăng thêm thêm vài phần khí tượng tiên gia.
Tiên Nô không vô thần, nói ra:
- Sư phụ! Viễn Cổ Tiên Vực dĩ nhiên không có, mà kết giới này chẳng lẽ không phải chính là tiên cảnh ngày sau.
Nghe vậy, Lâm Nhất mỉm cười không đáp.
Tiên Nô dường như nhớ ra điều gì, lại nói:
- Sư phụ, Cửu Châu môn có khách tới chơi.
..
Ngoài ngàn dặm ngọn núi cao nhất Thiên Môn sơn, một sơn cốc cạnh đỉnh núi, ba người ngồi đối diện với nhau.
Thư sinh trung niên áo bào xanh chính là Ngô Dung. Hai mắt hắn hơi khép, thần sắc điềm đạm, rõ ràng là bộ dáng tránh xa người ngàn dặm. Ngồi đối diện với hắn là hai vị lão giả râu tóc xám xịt, đều khí độ nội liễm mà thần thái khiêm hòa, chỗ bất đồng là một người tướng mạo võ vàng, còn một người mặt như dung nhan. Hai người này khi mới đến lần lượt tự xưng là Hạo Độ và Ngọc Thắng.
- Hừ! Chỉ chớp mắt công phu, đã hai mươi năm trôi qua, Ngô huynh thật là khí định thần nhàn.
- Lão hữu, còn xin an tâm chớ vội! Hai người chúng ta sớm đã nói rõ ý đồ đến đây. Ngô huynh chắc chắn vứt bỏ hiềm khích lúc trước rồi.
- Ngọc Thắng lão đệ! Huyền Chân tiên cảnh dĩ nhiên sinh biến, nếu lại có tiếp tục trì hoãn, tất nhiên làm hỏng thời cơ.
- Ha ha! Ngô huynh không chịu dẫn kiến, hai người chúng ta cũng không biết tung tích của Lâm Nhất, có khóc cũng không làm gì được.
- Ngô huynh! Thứ cho ta nói thẳng. Năm đó sự việc có nguyên nhân, quả thật tình trạng cực chẳng đã. Nếu ngươi khư khư cố chấp, chẳng lẽ không thể sửa sai? Còn xin để cho Lâm Nhất hiện thân gặp nhau, liên thủ với nhau mới có thể giải quyết xong tâm nguyện. Nếu Tiên đế truyền thừa sa sút, hối hận thì đã muộn.
- Ha ha! Ngô huynh cũng không làm việc thiên tư bỡn cợt người.
- …
Hai người ngươi một lời ta một câu, ở một bên vừa đấm vừa xoa nói không ngừng.
Ngô Dung dường như không kiên nhẫn, hai mắt lật một cái, sắc mặt không chút thay đổi, giễu cợt nói:
- Ngô mỗ chính là bỡn cợt người, ngươi làm khó dễ được ta.
Hắn phất tay áo dựng lên, lạnh lùng tiếp lời:
- Nhớ tới mối quan hệ quen biết đã qua, mỗi tháng phụng bồi một canh giờ. Cáo từ.
Hắn mới chịu động thân, rồi lại ngừng chuyển nhìn về phía xa xa.
Hai vị lão giả hiểu rõ lần này công phu vừa liếc phí hết, không kìm nổi nhìn nhau lắc đầu, lập tức lại cùng nhau biến đổi sắc mặt. Trong đó Hạo Độ bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay chỉ hai bóng người bay tới từ xa xa, bình thản cười nói:
- Ha ha! Cuối cùng hắn cũng hiện thân, đã từng có duyên gặp mặt một lần rồi.