Vô Tiên

Chương 174: Chương 174: Cùng chung mối thù (2)




Lục Thụ nơi nào không nhìn ra trước mắt kỳ lạ, hắn cười lạnh một tiếng, tiến lên vài bước, kẹp cổ Văn Luân, tàn bạo nói:

- Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đàng hoàng làm cho ta.

Văn Luân nơi nào chịu đi vào khuôn phép, huống hồ còn ở địa bàn của mình, cào gỗ trong tay xoay một cái, đảo về phía sau.

Thấy đối phương còn dám hoàn thủ, Lục Thụ cười gằn buông tay ra, thân thể hơi nghiêng tránh thoát cào gỗ, chân phải nhanh chóng đá ra, đá vào cái mông của Văn Luân.

Văn Luân không chịu nổi đau, nhào vào trong tuyết đống, hơn nửa người lún vào trong đó, chỉ còn lại hai chân vẫn đạp loạn ở bên ngoài.

Trầm Đinh gào lên giận dữ, vung nắm đấm đánh tới Lục Thụ. Hồ Vạn cũng vội chạy tới ôm hai chân Văn Luân, dùng sức kéo ra ngoài.

Một cước đá bay Văn Luân, mặt Lục Thụ lộ vẻ đắc ý. Mấy gia hỏa nuôi ngựa này, cũng nên giáo huấn một phen rồi.

Phía sau truyền đến tiếng gió, thân thể Lục Thụ loáng một cái, né tránh nắm đấm của Trầm Đinh, ai biết tiếng gió lại lên, hắn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Đinh không buông tha một quyền tiếp theo một quyền, thế như liều mạng.

- Hai ngày không đánh, từng cái ngứa da rồi đúng không!

Lục Thụ mắng một tiếng, không chút hoang mang đưa tay hất bay cánh tay của Trầm Đinh, thừa cơ tiến lên, vai đột nhiên phát lực đâm đến.

Trầm Đinh thế mãnh không dừng chân được, càng không kịp né tránh, chỉ có thể thu một cánh tay về bảo vệ ngực, rên lên một tiếng, ngã ra ngoài hơn một trượng.

Hồ Vạn đã kéo Văn Luân ra, thấy Trầm Đinh không địch lại đối thủ, oán hận gắt một tiếng, giậm chân mắng:

- Ta *** tổ tiên ngươi, dám đến Xa Mã đại viện ta ngang ngược, mấy ca liều mạng với ngươi!

Nói xong liền kéo tay áo vọt lên.

Văn Luân cũng không để ý mặt và đầu đầy tuyết, khom lưng nhặt cào gỗ lên, kéo dài khoảng cách. Trầm Đinh da dày thịt béo, ngã một cái giống như vô sự bò dậy, la hét đánh về phía Lục Thụ.

Lục Thụ bị ba huynh đệ vây quanh ở giữa, nhưng như trước mang theo cười lạnh. Ba người này ngoại trừ Trầm Đinh lực lớn khó chơi một ít, Hồ Vạn và Văn Luân đều không đáng giá nhắc tới, đệ tử mới tới kia càng không dám tiến lên.

- Cùng lên một loạt đi, để Lục gia ngươi bớt phiền phức!

Trong mắt Lục Thụ loé ra lệ sắc, hống một tiếng nghênh đón Hồ Vạn.

Hồ Vạn vung vẩy nắm đấm, chính là Thiên Long quyền thức thứ nhất Long Môn điểm ngạch, làm đệ tử ngoại môn, hắn còn có thể đánh ra Thiên Long quyền và Cửu Long kiếm pháp. Đệ tử ẩu đả, ở trong Ngoại Sự đường rất bình thường, chỉ cần không tàn không chết thì rất ít người đi quản, Thiên Long quyền là võ công các đệ tử thường dùng nhất.

Lục Thụ duỗi quyền biến chưởng, liền chụp lấy nắm đấm của Hồ Vạn. Trong lòng người sau biết không ổn, muốn đổi chiêu, nhưng nắm đấm lại bị đối phương nắm chặt, vội nhấc chân đá tới.

Ai biết Lục Thụ ngăn chặn cánh tay của Hồ Vạn, nhân lúc thân thể lảo đảo, một quyền đánh trúng bả vai của hắn.

Hồ Vạn chỉ cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới, cả người bay ra sau, đặt mông ngã trên mặt đất.

Lục Thụ một tay đẩy lùi Hồ Vạn, cánh tay trái ngưng lực đón lấy cào gỗ của Văn Luân. Răng rắc một tiếng, cào gỗ cắt thành hai đoạn. Văn Luân chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, nửa đoạn cào gỗ trong tay cũng bay ra ngoài, làm hắn không khỏi trố mắt.

Lục Thụ thấy thế, cười gằn tiến lên một bước, một quyền đập tới.

Mắt thấy Văn Luân đã không kịp né tránh, nhưng mặt Lục Thụ lại lộ ra vẻ giận dữ.

Nguyên lai Trầm Đinh đã tới sau người, lúc trước một quyền thất bại, thấy Văn Luân không ổn, vì vậy trong lòng hắn bất chấp, hai tay cuốn lấy hông Lục Thụ.

Lục Thụ vốn định đánh bại Văn Luân xong, sẽ quay đầu thu thập Trầm Đinh, không nghĩ tới đối phương sẽ dùng đấu pháp vô lại như vậy. Hắn chỉ có thể buông tha Văn Luân, eo phát lực, muốn bỏ qua Trầm Đinh.

Ai biết hai tay Trầm Đinh ôm đến sít sao, mà Văn Luân cũng đã phục hồi tinh thần lại, vội đi tìm nửa đoạn cào gỗ. Hồ Vạn cũng nhếch miệng, xoa cái mông, hùng hùng hổ hổ đứng lên.

Lục Thụ bị Trầm Đinh ngăn cản, bất tiện di động, đảo mắt đã bị Hồ Vạn và Văn Luân xông tới. Trong lòng hắn tức giận, nếu hôm nay bị ba đệ tử chăn ngựa cuốn lấy, mặt mũi cũng sẽ mất hết.

Trầm Đinh dùng ra man lực, thì quyết không buông tay, hi vọng Hồ Vạn và Văn Luân tới đánh Lục Thụ mấy kích, như vậy cũng xem như xuất khí. Phải cho ‘Lục Thủ’ biết, sau này đừng có tới bắt nạt người, trong Xa Mã đại viện không có loại nhát gan!

Nếu là ở trong Diễn Võ Thính, cho ba người thêm vài lá gan cũng không dám đối kháng Lục Thụ, nhưng hôm nay là ở Xa Mã đại viện, đơn đả độc đấu ta không được, ta quần ẩu!

Thấy Văn Luân và Hồ Vạn đã lao lên, ánh mắt Lục Thụ lộ ra hung quang. Hôm nay cần phải cho mấy gia hỏa không biết phân biệt này sợ, sau đó mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Trong lòng hắn bất chấp, hai chân trung bình tấn, thân thể hơi chùng, kéo Trầm Đinh xuống.

Lục Thụ thuận thế vung khuỷu tay, đánh về phía huyệt Thái Dương của Trầm Đinh.

Hồ Vạn và Văn Luân thấy thế, sắc mặt trắng bệch, một khuỷu tay này xuống, Trầm Đinh còn có mạng sao?

Đệ tử Ngoại Sự đường ẩu đả, đều là công phu quyền cước, bị thương ngoài da là bình thường, sẽ không lo tính mạng. Vì vậy Mộc quản sự cũng nhắm một mắt mở một mắt; chấp sự phía dưới càng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Mà các đệ tử cũng thủ quy củ, bình thường sẽ không xuống tay ác độc, bằng không ai cũng không gánh được.

Nhưng Lục Thụ này muốn làm gì, ai cho hắn lá gan hạ sát thủ như vậy?

Hồ Vạn có chút không biết làm gì, Văn Luân đã nhảy lên, chỉ vào Lục Thụ mắng to:

- Ngươi dám hạ sát thủ, ta *** tổ tiên ngươi...

Ánh mắt Lục Thụ lạnh lùng nhìn hai người, khuỷu tay không lưu tình, mạnh mẽ nện xuống...

Thời điểm Hồ Vạn và Văn Luân tuyệt vọng, đột nhiên mở to mắt, mặt lộ vẻ kinh hỉ.

Lâm Nhất đã như quỷ mỵ đi tới phía sau Lục Thụ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.