Vô Tiên

Chương 721: Chương 721: Cũng là cố nhân (2)




Cũng may trên người có không ít phù chú, liều mạng vứt ra ngoài, nên còn không đến nỗi bó tay chịu trói. Chỉ là ở dưới bốn người kia vây khốn, hai sư huynh đệ muốn thoát thân, là còn khó hơn lên trời.

Giành động thủ trước, là vì muốn cứu hai đồ đệ của Nhược Thủy tiên sinh! Lấy ít địch nhiều, Lâm Nhất không dám khinh thường. Huyền Thiên Thuẫn hiện lên, bảo vệ đầu đuôi. Không để ý phi kiếm bị ngăn cản, cũng không nhìn hỏa vũ kéo tới, cánh tay của hắn giương lên, một kim tiên bay ra, phảng phất như độc xà thổ tín, chỉ nháy mắt liền trói tu sĩ trung niên kia lại.

Đối phương sợ hãi, phí công vùng vẫy mấy lần liền ngã xuống đất, sau đó là một đạo xích viêm gào thét lao tới.

Không kịp phát ra một tiếng kêu cứu, tu sĩ trung niên kia đã bị Hỏa Long thôn phệ.

Hỏa vũ đột kích tán đi, phía sau coong… một tiếng, phi kiếm của một tu sĩ khác đánh lên Huyền Thiên Thuẫn, chấn động đến mức thân hình Lâm Nhất lảo đảo.

Hắn nhíu mày, quơ tay vồ một cái, Kim Long Văn thoát cánh tay bay ra, lập tức biến ảo ra một Xích Viêm Kim Long, tiếng gió gầm rú, ôm theo khí thế rừng rực, lao thẳng về phía đối phương.

Người kia không ngờ đồng bạn bị giết, lại thấy thủ đoạn của đối phương thần dị, hắn nhất thời kinh hoảng, vội triệu hồi phi kiếm ngăn trở Kim Long, còn không quên vứt ra một tờ phù chú, ai nghĩ tới một ánh kiếm đã từ trên trời giáng xuống.

Khách lạt… một tiếng, ánh kiếm chém xuống, trên người gia trì bùa hộ mệnh lập tức nghiền nát. Người kia kinh hãi đến biến sắc, thi triển Ngự Phong thuật muốn né tránh tư thế đột kích, lại một ánh kiếm chém tới.

- Tha mạng...

Tiếng kêu cứu im bặt, ánh kiếm lóe lên, một người sống sờ sờ biến thành hai mảnh huyết nhục.

Lâm Nhất còn chưa rơi xuống đất, đã giơ tay triệu hồi phi kiếm và kim tiên, lại tiện tay chỉ ra, Kim Long vẫn còn giương nanh múa vuốt ở trên không trung bỗng nhiên xoay người, lao về phía bốn tu sĩ còn lại.

Bốn thanh phi kiếm trên dưới tung bay, làm cho Linh Giám và Linh Thuật mệt mỏi ứng phó. Đúng lúc này, một Kim Long xông vào chiến trường, thân rồng dài bốn năm trượng cực kỳ linh động, trong nháy mắt quấn lấy hai thanh phi kiếm, sau đó đầu ngẩn cao, uy thế to lớn lao về phía hai thanh phi kiếm còn lại.

Chỉ nháy mắt, hai đồng bạn tu vi cao nhất mất mạng; hơn nữa Kim Long kia thế không thể đỡ, phi kiếm bị trói buộc không nghe sai khiến, đối phương cũng đã rảnh tay; cộng thêm hai đệ tử Đan Nguyên Tông, tuy gần chết giãy dụa, nhưng nhất thời cũng không chịu thua. Bốn tu sĩ của Tinh Nguyên Tông hai mặt nhìn nhau, khiếp ý đã sinh!

Kim Long Thủ của Chính Dương Tông, hoặc nói là Kim Long Thủ, bắt trói phi kiếm biểu lộ ra uy năng khá lớn! Giây lát qua đi, bốn thanh phi kiếm làm cho huynh đệ Linh Giám chật vật không thể tả, đều bị ràng buộc ở trên không trung, mặc cho đối phương điều động như thế nào, cũng là uổng công vô ích.

Nhìn thời cơ, Linh Giám và Linh Thuật không lo được lấy hơi, vội vàng chạy ra vòng vây. Lâm Nhất thấy hai người thoát khỏi vây khốn, thủ quyết khẽ động, Kim Long đột nhiên quay lại, từ lớn biến nhỏ, hóa thành một đạo Long Văn trên cánh tay. Mà bốn thanh phi kiếm kia thì bị hắn nắm ở trong tay, không chút khách khí thu vào.

Thấy người nhiều cũng chiếm không được tiện nghi, không chỉ tổn hại hai đồng môn, trái lại bị lấy mất phi kiếm, bốn tu sĩ của Tinh Nguyên Tông hoàn toàn không có đấu chí.

Này còn làm sao đánh, đối phương một người liền trảm hai người, trước mắt bốn người đánh ba người, không hề có phần thắng, hôm nay xem như lật thuyền trong mương rồi! Bọn họ nhìn nhau, thân hình không hẹn mà cùng bắn lên, quay người bỏ chạy.

Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, không có thừa cơ truy đuổi, mà trên mặt mang theo nụ cười, nhìn về phía hai sư huynh đệ kia.

- Đa tạ Lâm huynh đệ cứu giúp! Nếu không, hai huynh đệ ta có thể sẽ chôn thây ở nơi này rồi!

Linh Giám đã phục hồi tinh thần lại, thở hồng hộc đi đến phụ cận, nhìn Lâm Nhất ôm quyền đa tạ! Linh Thuật cũng làm theo, chỉ là dáng dấp kinh sợ chưa tiêu.

Lâm Nhất cười cười, thu hồi kim tiên và phi kiếm nói:

- Hai người các ngươi không quen đánh nhau chết sống, thì không nên gây sự cho thỏa đáng!

Nói xong hắn lại bắn ra quả cầu lửa, thiêu đi thi thể trên đất, thuận lợi thu lấy hai Túi Càn Khôn.

Sau khi giết người vẫn thong dong trấn định như thế. Có thể thấy được, người với người chính là không giống! Linh Giám âm thầm cảm thán, có chút đỏ mắt nhìn Túi Càn Khôn trong tay Lâm Nhất, cười nói:

- Vì thế sư phụ mới không yên lòng, nhưng nơi này nhiều thiên tài địa bảo, đều là tài liệu quý luyện chế đan dược, lúc này mới đáp ứng cho hai huynh đệ ta vào Huyền Thiên Tiên Cảnh. Lâm huynh đệ yên tâm, hai người chúng ta chỉ ở Dục Thiên Cảnh sưu tầm dược thảo, sẽ không hành sự lỗ mãng!

Nói đến chỗ này, hắn lúng túng cười.

- Sư huynh nói không sai, ha ha! Vừa rồi trận tranh chấp kia, tất cả đều bị lợi ích làm mê muội, may mà gặp được Lâm huynh đệ, ha ha!

Linh Thuật và Linh Giám một xướng một họa lên.

Hẳn là thường cùng người giao thiệp, hai huynh đệ này xử sự khéo đưa đẩy, làm người cơ cảnh, chỉ cần không bị người tận lực làm khó dễ, ở trong Dục Thiên Cảnh là không lo tự vệ.

Lâm Nhất nhất tâm nhị dụng, đang kiểm tra hai cái Túi Càn Khôn, bên trong là linh thạch, dược thảo, đan dược, phù chú... Tinh Nguyên Tông chỉ là một tiểu Tiên môn của Đại Hạ, đồ vật trên người tu sĩ cũng không quý. Hắn từ trong đó lấy ra một thẻ ngọc, liền ném hai cái Túi Càn Khôn cùng với hai thanh phi kiếm cho hai người Linh Giám.

- Lâm huynh đệ, đây là làm chi? Chém giết thu hoạch, sao có thể tặng cho người?

Linh Giám kinh ngạc, nhưng lại mừng rỡ nhếch miệng nở nụ cười.

Linh Thuật cũng đạt được một cái Túi Càn Khôn và một thanh phi kiếm, không khỏi bất ngờ khen:

- Lâm huynh đệ thực nhân nghĩa! Không trách được sư phụ từng nói... ha ha!

Trong lòng có kiêng kị, làm cho hắn nói đến một nửa, liền có chút chột dạ liếc nhìn Lâm Nhất, ngượng ngùng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.