Thời điểm Huyền Thiên môn đang do dự, trên Thiên đài Đan Dương phong của Chính Dương tông đã đầu người lúc nhúc, hơn một ngàn tu sĩ lại tụ tập ở đây, ai nấy thần sắc đều nghiêm trọng.
Có người lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này đã là chính ngọ, nhưng trên bầu trời sương mù mịt mờ lại không thấy được ánh mặt trời. Đó là dấu hiệu sau khi phong sơn đại trận đã được mở ra toàn bộ, có thể thấy được Chính Dương tông đã đại xảy ra đại sự.
Trên một đài cao ở chính giữa có bảy người đang đứng, chính là tông chủ Chính Dương tông cùng với các chủ của nhất phong tứ các. Những trưởng bối xưa nay rất ít thấy trong tông môn này đều tề tụ ở đây, khiến cho các đệ tử vãn bối ở bên dưới ai nấy trợn trừng hai mắt, mượn cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của cao nhân. Chỉ có điều, sắc mặt của những cao nhân này lại rất khó coi.
Đúng vào lúc này, trên đỉnh Đan Dương phong một đạo cầu vồng kiếm bay xuống, một tu sĩ Trúc Cơ vội vàng bay tới trước mặt Hồng Nguyên Tử, người này sau khi hai tay dâng một khối ngọc giản thì vội vàng rời đi.
Sau một lúc, sắc mặt của Hồng Nguyên Tử càng trở nên âm trầm.
Ngọc giản được chư vị các chủ truyền đọc, khi tới tay Án Khởi, hai hàng lông mày hắn nhướn lên, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Huyền Thiên môn muốn làm gì thế? Đây là tiếp tay cho giặc mà! Chẳng lẽ khinh Chính Dương tông sợ Công Dã Kiền hắn chắc?
Lãnh Thúy đứng ở bên cạnh mặt cũng như phủ sương lạnh, cao giọng nói:
- Định Hải tông và Hồng Vân cung sống chết mặc bây, âu cũng có thể hiểu được, nhưng hành động này của Huyền Thiên môn rất khiến người ta thất vọng! Dã tâm của Hắc Sơn tông đã rất rõ ràng, muốn gây khó dễ cho Chính Dương tông chính là thuật kiềm chế dây chuyền. Nếu sơn môn ta sụp đổ, Huyền Thiên môn sao có thể chỉ lo thân mình! Quảng Tề Tử kia đúng là hồ đồ!
- Lãnh Thúy sư tỷ nói không sai, hai tiền bối Nguyên Anh của Huyền Thiên môn không có ở nhà, Quảng Tề Tử liền thành người đứng đầu.
- Chúng ta nên làm gì đây?
Các chủ Cơ Bá của Thiên Tuyền các và các chủ Thiên Quyền các, hai người đều oán thầm. Các chủ Vệ Tòng của Thiên Xu các thì lại hừ một tiếng, nói:
- Việc này có gì đâu? Hắc Sơn tông đến, chẳng phải là vì Lâm Nhất kia sao? Mà Huyền Thiên môn khoanh tay đứng nhìn, không phải là bởi vì hắn trộm công pháp của người ta ư?
Nghe tiếng, các chủ Thiên Cơ các Cổ Tiễu vẫn một mực túm râu ngẩng đầu lên nói:
- Vệ sư huynh nói vậy là có ý gì hả? Lâm Nhất chính là đệ tử của Thiên Cơ các ta.
Hắn không nói thì thôi, mở miệng lại càng khiến Vệ Tòng giận dữ, quát:
- Hừ! Đệ tử Thiên Cơ các thì sao? Chẳng phải nghe nói tiểu tử này đã trúc cơ rồi, ngươi liền coi hắn là bảo bối à? Hai mươi tuổi đã trúc cơ, đúng là kỳ tài hiếm có! Nhưng vậy thì ao? Không nói đến Hắc Sơn tông muốn tìm tiểu tử hắn gây phiền, Huyền Thiên môn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, mà ta càng không thể tha hắn hắn! Đồ đệ ta há có thể chết oan như vậy?
Thấy hai người sắp cãi nhau, tông chủ Hồng Nguyên Tử bực mình nói:
- Cường địch đã bức đến cửa núi rồi mà các ngươi vẫn còn ở đó mà cãi nhau à, còn ra thể thống gì nữa?
...
Những trưởng bối này đều đang nổi nóng, tiếng nói chuyện truyền rất xa. Chính Dương tông xảy ra đại sự, các đệ tử vãn bối cũng bị triệu tập đến đây, nhưng lại không biết nguyên do. Chỉ là, cái tên Lâm Nhất lúc này đã được mỗi người ghi nhớ. Tu sĩ Trúc Cơ hai mươi tuổi! Người ta lúc trước còn chỉ là đệ tử ngoại môn của Thiên Cơ các, nhưng hôm nay đã là tiền bối Trúc Cơ rồi!
Tục ngữ có câu, hàng so vậy hàng thì ném, người so với người thì tức chết! Chuyện thế gian này quả thật là không sợ ngươi không làm được, chỉ sợ ngươi ngươi ngờ được!
Tống Thủ và Phong Ly chen chúc trong đống người, hai người nhìn nhau, đều liên tục lắc đầu.
Một lát sau, Tống Thủ lớn tiếng nói:
- Lâm sư đệ của ta quả thực đã trúc cơ thành công rồi à?
Phong Ly ngẩn ra, lập tức cười ha ha. Xung quanh các ánh mắt lập tức hướng tới, hai người không khỏi ưỡn thẳng người, nhìn lên đài cao không chớp mắt.
....
- Công Dã Kiền hạ thông điệp, hạn cho ta buổi trưa hôm nay phải giao Lâm Nhất ra. Nếu không giao, hắn sẽ tấn công tới sơn môn! Mà bản nhân Lâm Nhất tung tích không rõ, chúng ta lấy gì ra mà giao người? Thời gian sắp tới rồi, đây là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Chính Dương tông ta, hy vọng chư vị đồng môn đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua kiếp nạn này!
Giọng Hồng Nguyên Tử không lớn, nhưng lời nói lại được truyền tới tai mỗi người một cách rõ ràng.
- Ba ngày khổ sở chờ đại cuối cùng lại đợi được kết cục này à? Đối với chuyện này, Huyền Thiên môn không chỉ là không thèm quan tâm, ngược lại còn dùng Lâm Nhất để áp chế chúng ta. Vì một tiểu bối như hắn gây họa mà chưởng môn sư huynh thật sự muốn khai chiến với Hắc Sơn tông sao?
Vệ Tòng chất vấn.