Vô Tiên

Chương 366: Chương 366: Cướp bãi biển (1)




Thiên Long phái đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, lại có võ công bất phàm, không phải đám giang hồ tầm thường có thể sánh được. Hải tặc xông lên bãi biển chưa kịp đứng vững gót chân liền bị chém chết mấy người.

Máu tanh kích thích thú tính, đám hải tặc này không lùi mà tiến tới, mỗi người đều không sợ chết vọt về hướng bờ biển.

Mạnh Sơn dẫn theo đệ tử thủ hạ nghênh hướng đám hải tặc đang rào rạt tới, liều mạng giết; hai người Mộc Thanh Nhi và Từ Sư Thư cũng không lên thuyền, tỷ muội hai người sóng vai ngăn địch; ba thầy trò Chân Nguyên Tử cũng không dám khinh thường, đẩy lùi từng tên hải tặc tới gần.

Đám Biện Chấn Đạc vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đều uể oải chịu không nổi, nhìn thấy nhân thủ của Thiên Long phái không đủ thì cũng chiếm giữ một chỗ khác của bãi biển, thề sống chết không cho một hải tặc nào lên đảo.

Lâm Nhất nhìn bốn phía, nhìn thấy trên đảo, dân đảo không có gì ngoài vẻ mặt căng thẳng, cho dù hắn đang khoanh tay đứng nhìn mà Hải Sinh cùng gia gia nó cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn qua.

Gượng cười lắc đầu, Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía trận chém giết lẫn nhau trên bờ biển, thầm nghĩ lên thuyền tiếp tục ẩn thân hiển nhiên là bất thành. Mà sau mỗi lần hắn xuất thủ, sau cùng đều không được cám ơn. Huống chi, đám Mạnh trưởng lão rõ ràng là coi mình là một người ngoài. Nói cách khác, Lâm Nhất hắn là người duy nhất thừa thãi trong chuyến này.

Những hải tặc này đối với địa thế bốn phía của Ly đảo cũng không xa lạ gì. Chỗ bãi biển bến tàu rộng chừng ba bốn dặm, dưới nước biển chằng chịt đá ngầm. Chỉ có trong vòng mười trượng gần bến tàu, thủy đạo mới thông. Thuyền lớn của hải tặc nếu không thể chặn cửa ra của hải thuyền Thiên Long phái, nhất thời nửa khắc cũng không thể vào được. Nguyên nhân vì thủy đạo chật hẹp, thân thuyền lại vĩ đại, không tiện quay đầu. Hải thuyền của Thiên Long phái có chạy đằng trời.

Thuyền tam bản không có thời cơ quay về, vận chuyển hải tặc trên thuyền lớn lên bãi biển. Mọi người của Thiên Long phái phải đối mặt với càng lúc càng nhiều hải tặc.

Đám hải tặc này chém giết không thể so với ngày xưa bị bầy sói vây khốn. Đám hải tặc này giả dối như lang, so với dã lang càng thêm hung ngoan cùng khó có thể đối phó.

Thiết chưởng của Mạnh Sơn sinh gió, sau khi đánh bay hai tên hải tặc, còn lại năm sáu tên hải tặc không dám dễ dàng tới gần nữa mà là vây quanh gã, lòng vòng bơi không ngừng. Nhìn thấy có lỗ hổng, hải tặc liền chém một đao qua, rồi lập tức lui lại.

Hơn mười hải tặc nhìn thấy Mạnh Sơn đang muốn xoay người, mấy thanh cương đao lóe hàn quang bọc tiếng gió đồng thời bổ tới.

Mạnh Sơn đánh một chưởng ra, mấy người tản ra phần phật, người đánh lén mới vừa rồi lại dán vào bãi cát, thừa dịp bất ngờ lặng lẽ nhích lại gần, nặng nề bổ một đao về phía hông của gã.

Trong cơn giận dữ, Mạnh Sơn vặn người dịch ra tránh cương đao, đang muốn một chưởng vỗ chết người dám có can đảm ám toán này, phía sau lại có tiếng cương đao phá không mà tới. Gã phẫn nộ quát một tiếng, hai hàng lông mày dựng thẳng, dưới chân điểm một cái nhảy vọt đến giữa không trung, đánh ra một chưởng với thế đào núi lấp biển.

- Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, bãi cát bị đánh thành một cái hố. Còn mấy tên hải tặc gian hoạt sớm đã xuất hiện ở phía xa, thấy chưởng lực của đối phương hùng hậu thì trong lòng kinh hãi, nhưng lại không thoát đi, chỉ càng cẩn thận hơn để bao vây lại mà thôi.

Trong chốn giang hồ Đại Thương, những người của Thiên Long phái đều là cao thủ chân chính, nhưng hôm nay hỗn chiến cùng những hải tặc này, lúc giao thủ đều cảm thấy không được tự nhiên.

Võ công của đám hải tặc này cũng không xuất chúng, nhưng chiêu thức chém giết cũng vô cùng tàn nhẫn. Những chiêu thức này đều là luyện được từ trong những trận liều chết, nhìn như giản dị lại vô cùng khó đối phó, một khi lơ là sẽ chết thảm dưới đao của đối phương.

Hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong liên thủ, bốn năm tên hải tặc khó có thể tới gần thân thể. Có lẽ là thân thủ của sư huynh đệ bất phàm nên gây ra sự chú ý của càng nhiều hải tặc hơn, lập tức có thêm mấy người nữa xông tới, bao vây hai người lại.

Đám hải tặc này đấu vô cùng ăn ý với nhau, vô cùng giỏi triền đấu thiếp thân. Hai huynh đệ không tiện thi triển khinh công du đấu với đối phương, chỉ có thể liều chết không lùi. Nếu để cho hải tặc xông lên bãi biển, đó mới thực sự là bôi nhọ danh tiếng của Bạch Vân quan.

Hai tên hải tặc trước mắt Chân Nguyên Tử toàn thân đều để trần, chỉ có háng là quấn nội khố. Chỉ có điều hai người này cầm cương đao trong tay, bưu hãn dị thường, lật tới lật lui trên bờ cát, đao phong trong tay không rời, vô cùng khó chơi.

Mỗi khi trường kiếm sắp đâm trúng đối phương, tên còn lại liền như gạch ngói cùng tan, lấy mạng đổi mạng khiến Chân Nguyên Tử cũng đau đầu. Lão đạo cũng không muốn đánh với đám hải tặc này tới lưỡng bại câu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.