Lâm Nhất đột nhiên triệt trận pháp không thấy bóng người, còn lưu lại trăm ngàn đạo cấm pháp phong tỏa bốn phía sơn động.
Bị lừa rồi! Tiểu tử đó nhất định là có phương pháp thoát thân, lúc này mới giả vờ tư thế cố thủ để mê hoặc người khác. Cư Bình Tử vội vàng phá cấm, cũng gọi La Thu Nương và Bộ Dương Tử tương trợ. Nhưng cho dù là không có sự chống đỡ của kỳ trận, mấy người vẫn mất ba ngày mới vào được sơn động, cũng vội vàng lao xuống dưới lòng đất.
Khi ba người tới Giao động, trước mắt chỉ có một hồ nước, nào còn nửa bóng người.
Bì bõm bì bõm.
Cư Bình Tử bước xuống nước, lại hung hăng vung ông tay áo quay về. Đặt mình dưới lòng đất, pháp lực không còn, khó có thể tiến về phía trước. Cho dù biết tiểu tử đó đào thoát từ đáy hồ, nhưng biết làm sao đâu? Hắn oán giận nói với La Thu Nương:
- Hậu hoạn vô cùng.
Bộ Dương Tử cười nói:
- May mà tiểu tử tiểu tử chạy thoát, bằng không, ha ha...
Hắn phớt lờ cái nhìn tức giận của Cư Bình Tử, vuốt râu dài, nụ cười biến mất, phẫn nộ nói:
- Có bản lĩnh dẫn theo năm người còn lại xuyên qua đáy hồ mà đi, tiểu tử đó rõ ràng đã khôi phục tu vi! Nếu hắn hiện thân ở đây, chúng ta liệu còn mạng không?
Bộ Dương Tử luôn dùng vẻ điên khùng để gặp người, nhưng lại không ngốc chút nào. Hắn quay sang La Thu Nương, nói:
- Là bỏ trốn tha hương, hắn chờ cừu gia tới cửa vấn tội, xin Thu Nương ra chủ ý đi.
Tự biết có sơ xuất, Cư Bình Tử hơi lộ vẻ xấu hổ. Hắn thôi tức giận, dứt khoát ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, Lâm Nhất đột nhiên thoát đi, khiến cho La Thu Nương không kịp tính toán. Sau khi theo hai người tới Giao động, liền cảm thấy đã chậm rồi. Nàng ta vẫn nhìn về phía cuối huyệt động, khẽ thở dài, có chút ám chỉ trả lời:
- Ta cũng chờ có người tới cửa đây.
...
Dưới ánh mặt trời sáng choang chính là Ế hồ của Cửu trạch. Trên hồ nước sóng bạc vô ngần, sáu bóng người xẹt qua, đi thẳng tới Hồ đảo.
Đảo có phương viên khoảng ngàn dặm, núi cao cổ thụ xanh um tươi tốt, linh khí nồng đậm; thác đổ như lụa, nước chảy róc rách, ở giữa có mấy chỗ đổ nát thê lương, tăng thêm mấy phần thần bí.
Không bao lâu sau, sáu bóng người trước sau hạ xuống, người cầm đầu chính là Lâm Nhất. Sau đó lần lượt là thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc, còn có vị Chức Nương của Bách An môn.
- Ha ha! Quả nhiên là chỗ tốt! Hai chân chưa đứng vững, Thiên Chấn Tử đã vui mừng hớ hở, cười ha ha nói:
- Lâm sư đệ, ngươi và ta hiếm khi tìm được tới đây, phải ở lại mấy ngày mới được!
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, nhìn xung quanh. Ba mặt của cốc to chừng mấy dặm này tựa núi, rừng, hồ, xung quanh cỏ xanh như đệm, hoa thơm ngang ngát; Xa xa núi non trùng điệp, cảnh sắc tươi đẹp tuyệt trần. Đặt mình ở đây, không đâu không có linh khí nồng đậm ùa tới, khiến người ta tâm thần rúng động.
Đúng như lời Thiên Chấn Tử đã nói, đây đúng là một địa phương tốt! Sau khi tiến vào tiên cảnh, tu vi bị phong bế, tiếp theo lại bị vây trong sơn động của Thần Giao đảo, đoàn người có thể nói là tạo ngộ không ngừng. May mà hồ sâu của Giao động nối với nước Minh hồ, sau khi được Lâm Nhất phát hiện liền dẫn theo mọi người thoát thân. Bất đắc dĩ là Chức Nương có thương tích trong người nên không tiện đi xa.
Vì vậy Lâm Nhất bày ra tư thế muốn giằng co với Cư Bình Tử, không ngoài kéo dài một số thời gian! Đợi thể lực của Chức Nương khôi phục, hắn không trì hoãn nữa, liền dùng cấm pháp che động khẩu, mượn cơ hội tế ra Long Linh bọc lấy mọi người tới thẳng Giao động. Không phí bao nhiêu trắc trở, một nhóm sáu người liền xuyên đầm nước dưới đất tới Minh hồ, sau đó thì ai nấy tự ngự kiếm ra khỏi Thần Giao đảo.
Lâm Nhất không sợ đám người Cư Bình Tử, nhưng sợ động thủ sẽ khó có thể chiếu cố mấy vị đồng bạn được chu toàn. Vì thế, hắn liền dẫn theo mọi người một đường bay nhanh về phía trước, không dám có chút thả lỏng, cho đến khi bay hơn nửa tháng thì tới Ế hồ.
Ế hồ, chính là một trong Cửu hồ. Nơi này ánh mặt trời chói chang, nước hồ xanh biếc, linh khí đầy đủ, hơn nữa cấm chế rất thưa thớt, tu sĩ qua lại không bị pháp lực trói buộc. Đợi đoàn người khôi phục tu vi sẽ đi nhanh hơn nhiều.
Cứ như vậy lại mười ngày trôi qua. Một đường đi nhanh không ngừng nghỉ khiến cho thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc có chút mỏi mệt; Chức Nương thương thế chưa lành thể lực lại dần dần chống đỡ hết nổi. Mà phương hướng trên Ế hồ không rõ, phi chu không có tác dụng. Vì thế, Lâm Nhất liền thương nghị với mấy người, chỉ cần tìm được một nơi có thể đặt chân thì sẽ dừng lại nghỉ tạm mấy ngày.
Phi hành chừng nửa tháng trên Ế hồ. Đám người Lâm Nhất tìm được Hồ đảo phương viên trăm dặm này, thế là liền lần lượt hạ xuống. Theo ghi chép trên dư đồ thì đảo này tên là Cửu Vũ.
- Ha ha! Trên đảo Cửu Vũ này đủ tiên thảo linh dược, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe mạnh lên đường một chuyến.
Thiên Chấn Tử cười ha ha, mấy người còn lại cũng quét sạch vẻ sa sút, mặt mày phấn chấn.
Chuyến đi tới tiên cảnh, vẫn không ngoài tìm cơ hội và tầm bảo, trên đường gặp được một hồ đảo như vậy cũng là nhờ cơ duyên!
Thần thức Lâm Nhất quét qua toàn bộ Cửu Vũ đảo, không thấy điều gì dị thường. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn nói với Thiên Chấn Tử: