Trường kiếm trỏa lại bao, hắn lại dứt khoát lưu loát ôm song quyền hướng về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất gật đầu, giơ vật trong tay lên, phân trần:
- Quen biết chính là có duyên! Đan dược này có công bồi nguyên tẩy tủy, coi như là quà tặng chia tay!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ném đi, bốn bình ngọc phân biệt bay đến trước mặt Tra Bưu, Cát An, Lôi Minh và thiếu niên đó, không ngờ bồng bềnh ở đó không rơi.
- Ha ha! Đạo trưởng không quên Con Lừa.
Thiếu niên vui sướng vô cùng, vươn tay ra cầm lấy bình ngọc, ba người còn lại cũng yên tâm, đều lộ ra nụ cười bất ngờ. Đan dược bồi nguyên tẩy tủy, là có thể gặp chứ không thể cầu.
Lâm Nhất xoay người lại, gật đầu với phụ nhân đang chờ. Hắn vươn tay ra tóm hờ, trong nháy mắt đặt hai mẹ con lên lưng Hổ Tuấn. Nữ tử đó ôm chặt lấy con trai không biết phải làm sao, thấy ngồi xuống yên ổn thần sắc mới an tâm hơn một chút.
Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không trì hoãn nữa. Hắn vén vạt áo nhảy lên Hổ Tuấn, cũng để hai mẹ con ngồi trước. Hổ Tuấn cao lớn chở ba người không hề có chút cật lực, vài bước đã ra khỏi bóng cây dưới ánh trăng.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sắc trời, trầm giọng nói:
- Tra Bưu, bất kể ngươi ứng đối với thượng quan như thế nào, xin hãy chuyển cáo tới quốc quân Ô Kiền, chờ lão tử ngày sau đến tính sổ!
Tra Bưu còn muốn nói mấy câu, lập tức sợ tới mức không dám hé răng. Lâm Nhất quay sang Tiểu Nhi đang đứng cạnh xe ngựa, nói:
- Bất tri sở dĩ nhiên nhi nhiên, mệnh dã! Tiểu nha đầu, đừng ngại tùy duyên ứng biến!
Dưới bóng cây, nữ tử đó thần sắc không rõ.
Lâm Nhất giục tọa kỵ đi về phía trước, Lôi Minh chạy theo muốn giữ lại. Hắn mỉm cười nói:
- Làm việc chớ có cậy mạnh!
Vị nghĩa hiệp kia trong lòng khẽ động, chậm rãi giơ tay lên vẫy đưa tiễn. Hắn lại nói với Con Lừa cầm đuôi đứng chiếu sáng, nói:
- Người tốt chưa chắc đã được đền đáp! Mà không thẹn với lòng thì tự có trời đất bằng phẳng!
Hắn vừa dứt lời, tiếng gót sắt vang lên. Hổ Tuấn thế đi như gió, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Lôi Minh có chút tiếc nuối lắc đầu, lập tức lại cười tiêu sái, nói:
- Con Lừa, còn không mau dẫn chúng ta tới nhà ngươi.
Con Lừa vui vẻ nói:
- Ta đã bảo cha mẹ dọn dẹp phòng rồi, mấy vị đi theo ta.
Trong tay hắn cũng cầm chặt một bình đan, giống như là trân bảo nhét vào lòng.
Lôi Minh nhìn về phía tỷ muội Tiểu Nhi, định mở miệng gọi, lại mỉm cười quay sang ôm quyền nói với Tra Bưu:
- Tra huynh! Lúc trước có chỗ nào thất lễ, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng để bụng! May mà có Lâm đạo trưởng dặn dò, cứ để Lôi mỗ làm xa phu một hồi để chuộc lỗi, ha ha.
- Hừ! Người đi rồi, nơi này do lão tử định đoạt.
Tra Bưu từ xa xa thu hồi ánh mắt, thở hắt ra một hơi. Mà không đợi hắn khôi phục khí thế ngày xưa, Lôi Minh kinh ngạc nói:
- Lời này là sao? Chúng ta đều được Lâm đạo trưởng tặng cho đan dược, cho nên không thoát khỏi quan hệ với hắn đâu! Nếu không cần Lôi mỗ lái xe thì cứ tự tới đô thành đi, đừng ngại chuyển cáo thiên hạ tình hình thực tế!
- Ngươi...
Tra Bưu trừng mắt, lập tức hừ một tiếng. Sau đó, hắn nhìn Cát An ở bên cạnh. Đối phương cầm bình đan không buông tay, còn mang theo vẻ mặt khổ sở. Hắn bực mình khoát tay, lớn tiếng quát Lôi Minh:
- Ngươi đã là xa phu thì còn không mau cùng lão tử thu xếp xe ngựa.
Tú bà nằm chết ngất trên mặt đất từ từ tỉnh dậy, vẫn kinh hồn bất định hết nhìn đông tới nhìn tây, tỷ muội Tiểu Nhi liền đi tới đỡ dậy. Lôi Minh nhìn thoáng qua Tiểu Nhi, tiếp theo liền thờ ơ nói:
- Tra huynh nói rất đúng.
Sải bước theo Con Lừa, Lôi Minh cười hỏi:
- Lát nữa giúp ta tìm ít cỏ khô và nước trong nhé.
Con Lừa giơ đuốc đi trước dẫn đường, sảng khoái đáp ứng:
- Xe ngựa và gia súc cứ giao cho tại hạ lo liệu!
Lôi Minh nhìn thiếu niên chất phác mà không thiếu phần nhanh nhẹn này, cố ý mà như vô tình nói:
- Con Lừa, có từng nghĩ tới bái sư học nghệ không, ngày sau hành tẩu thiên hạ giống như ta.
Con Lừa không phải không có khát khao gật đầu, lại vội vàng lắc đầu:
- Một đứa nhỏ nhà nghèo như ta, không dám có hy vọng xa vời này.
Lôi Minh vươn tay ra vỗ nhẹ vào vai hắn, cao giọng cười to.
Lúc nửa đêm, trước cửa một tiểu viện nông gia sơn thôn, bà nương của Triệu Điếc nắm tay con dừng chân nhìn về nơi xa. Một lúc sau, phụ nhân đó xoay người lại, buông tay con ra, nhẹ nhàng gõ cửa viện. Mà trong cái bọc được ôm chặt trong lòng đó, bên trong có mấy trăm lượng vàng bạc người hảo tâm để lại. Nhất thời không thể về nhà mẹ đẻ tị nạn, cũng may còn có họ hàng xa ở cách nhà mấy trăm dặm cho dung thân.
Dưới ánh trăng, có một con ngựa đang lao vội.
Hai ngày sau, trước một bến thuyền, Lâm Nhất đứng trên bờ. Nhìn đồi núi xanh biếc, cảnh sắc không tồi, mà sông lớn trước mắt này cuồn cuộn, lại không thấy bóng thuyền, khiến người ta đành bất đắc dĩ dừng chân. Có điều ở bên bờ đối diện có một chiếc thuyền nhỏ.
Lâm Nhất quay người đi tới trước mặt Hổ Tuấn, vươn tay ra vỗ nhẹ vào cổ nó. Con súc sinh này thật sự đã rất mệt rồi, lông vàng óng ánh đã ướt sũng, đang thở hổn hển ăn cỏ xanh trên bờ, còn lúc lắc cái đầu.
Hai ngày chạy năm ngàn dặm, Hổ Tuấn có thể nói thần tuấn dị thường! Lâm Nhất từ trong túi da lấy ra tấm da thú, bên trên chính là dư đồ trong quân Ô Kiền sử dụng. Hắn mở ra xem, biết mình đi đường tắt nên mới có sông lớn chắn lối. Trước đó cũng từng hỏi người qua đường, chỉ cần qua được sông lớn rộng trăm trượng này rồi đi về phía trước hơn mười dặm là có thể tìm tới thôn Lũng Hạ quận Hám Lý.
Có điều nghe nói nơi này chỉ có sớm tối là có người đưa đò. Lúc đến thì đã quá giờ rồi, muốn qua sông thì đành phải chờ ở đây thôi.