Vô Tiên

Chương 114: Chương 114: Dạ tham (2)




Triển khai Ngự Phong thuật, Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy qua đầu đệ tử thủ sơn.

Đệ tử phía dưới không hề hay biết, để trong lòng Lâm Nhất ung dung rất nhiều.

Loại hành vi này, đối với Lâm Nhất mà nói, vẫn còn là lần đầu. Có thể nói là người tài cao gan lớn, hắn cũng là trong lo sợ lộ ra mấy phần hưng phấn.

Lướt qua hai nhóm đệ tử thủ sơn, liền tới giao lộ xuyên qua Hiến Chương phong. Dọc theo sơn đạo đi về phía trước, hai ngọn núi xuất hiện ở xa xa. Dưới ánh trăng, ngọn núi có vẻ dày nặng và thần bí. Bên trái cao to hơn, hẳn là Si Vĩ phong. Mà phía bên phải là Phách Hạ phong.

Lâm Nhất có quyết đoán, bay vọt rời đi, dưới ánh trăng, tựa như gió núi vô hình thổi qua.

Thủ vệ ở Si Vĩ phong rõ ràng tăng mạnh, năm ba người không giống nhau. Dọc theo đường đi, liền gặp được bốn năm nhóm, để Lâm Nhất không dám khinh thường.

Mấy ngọn núi này, Lâm Nhất chưa từng tới bao giờ, nếu là lần đầu tra xét, chỉ tìm nơi có phòng ở là được.

Lâm Nhất đứng ở trước Thiên Long đại điện, nhìn quanh hai bên, thầm nghĩ địa phương thật khí phái!

Quảng trường to lớn, trụ đá uy nghi, để Lâm Nhất chưa từng va chạm xã hội líu lưỡi không ngớt. Chỉ là trong đại điện rỗng tuếch, không một bóng người. Hắn vòng qua đại điện, đi về phía sơn phong.

Dưới ánh trăng, lờ mờ xuất hiện lầu các, tựa như giấu ở trong ngọn núi cao. Đây là chỗ ở của chưởng môn sao?

Lâm Nhất thầm nghĩ, thần thức cẩn thận sưu tầm mỗi ngóc ngách. Phía trước sau vách núi, trong rừng cây… còn có mấy trạm gác ngầm. Đều là hạng người võ công không kém, không khỏi để hắn cau mày. Thiên Long phái này đúng là như đầm rồng hang hổ, ai có thể ngờ tới, dưới ánh trăng mênh mông, lại từng bước sát khí chứ.

Trong lòng không dám thư giãn, Lâm Nhất lặng lẽ nhích tới gần lầu các.

Lăng Vân các? Tên thật khí phái, thần thức của Lâm Nhất trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Lăng Vân các.

Bên trong có người? Thần sắc của Lâm Nhất hơi động, một trận gió nhẹ thổi qua, hắn nhẹ nhàng trôi về phía Lăng Vân các, như mảnh lá rụng, lặng yên không một tiếng động rơi vào trên mái cong.

Bên trong có hai người xuất hiện ở trước mắt, đang nói cái gì. Một người tựa như vô ý, ánh mắt liếc về phía vị trí của Lâm Nhất.

Thời điểm ánh mắt người kia liếc qua, trong lòng Lâm Nhất lạnh lùng, tim đập trong nháy mắt ngưng trệ, dưới chân không dám di động mảy may, chỉ là thần thức chăm chú tập trung người bên trong. Hơi có không đúng, hắn sẽ lui ra ngay!

Thấy người này như trầm tư, chốc lát lại lắc đầu, nhìn một người khác nói:

- Mấy ngày nay Mã trưởng lão cực khổ rồi!

Người sau xích y râu dài, chính là Mã trưởng lão.

- Tạ ơn chưởng môn, đây là chức trách của Mã mỗ. Chỉ là vừa rồi chưởng môn...

Mã trưởng lão đang cùng chưởng môn Mộc Thiên Thành nói chuyện, thấy đối phương thần tình cứng lại, trong lòng hắn không rõ, ân cần hỏi han.

- Không cái gì, có lẽ là đã có tuổi, hơi nghi thần nghi quỷ. Vừa rồi trong lòng đột nhiên linh cảm, tựa như bị người nhìn lén, ha ha!

Mộc Thiên Thành vung tay, có chút ít tự giễu nói.

Mộc Thiên Thành không ngờ rằng, lời này để Lâm Nhất ở bên ngoài tóc gáy dựng đứng, như làm tặc bị người bắt tại chỗ. Ngự Phong thuật của mình không giống người thường, vốn không phải võ công thế tục có thể so sánh. Dù vậy vẫn bị Mộc chưởng môn nhận ra, nếu không phải còn có thuật ẩn thân che giấu, nói không chắc đã bại lộ từ lâu.

Mộc chưởng môn này cảnh giác, đủ để làm Lâm Nhất hoảng sợ. Từ khi bước vào tiên lộ, đối với người trong giang hồ cũng không có quá nhiều coi trọng. Mấy năm qua, gặp phải không ít người giang hồ, mình cũng giết qua một ít mao tặc, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra tâm khinh thị.

Mà cao thủ tuyệt đỉnh như Mộc chưởng môn, lục cảm vượt qua người thường, tu vi không thể khinh thường. Trong chốn giang hồ, hạng người kinh tài tuyệt diễm không biết bao nhiêu, Huyền Thiên Quyết của mình cũng bất quá vừa cất bước, còn chưa tới trình độ không nhìn giang hồ.

Khoảng cách hai người gần như vậy, Lâm Nhất thầm trách, mình vẫn là quá khinh địch. Lúc này vội nín hơi ngưng thần, hắn không dám có chút lười biếng.

- Chưởng môn quan hệ tới tiền đồ của Thiên Long phái ta, nơi chốn cảnh giác là tốt. Bất quá năm tháng qua đi, chưởng môn vẫn khoẻ mạnh như cũ, già là đám người chúng ta!

Mã trưởng lão lắc đầu cười nói.

- Ha ha, lời vô tâm, lại khiến Mã trưởng lão hoài cảm rồi!

Mộc Thiên Thành chắp hai tay ở sau lưng, tại chỗ đi vài bước, giọng nói xoay chuyển:

- Bản ý của Chân Nguyên Tử như thế nào, Mã trưởng lão có quyết đoán chưa?

Mã trưởng lão khẽ vuốt râu nói:

- Mấy ngày nay, Mã mỗ bồi tiếp ba thầy trò này, nhìn khắp Cửu Long thắng cảnh. Chân Nguyên Tử ở ven đường không ngừng đề cập tới sự tình người tu đạo ra ngoài du lịch trọng yếu, thâm ý đã rất rõ ràng, Mã mỗ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lảng tránh việc này.

- Chân Nguyên Tử thấy Mã mỗ có ý lảng tránh, chỉ có thể đưa ra ý cùng Thiên Long phái ta kết làm minh hữu. Chân Nguyên Tử cho thấy, vì tỏ thành ý, thời điểm đệ tử ta ra ngoài du lịch, hắn cũng phái đệ tử ra tương bồi, lấy đó chứng minh cùng Thiên Long phái ta đồng cam cộng khổ. Ha ha! Chân Nguyên Tử này thực nghĩ mưu hay, để Mã mỗ cũng không tiện ứng đối, chỉ có thể nói việc này trọng đại, cần chưởng môn và các trưởng lão quyết định.

- Chân Nguyên Tử này đề nghị ký kết minh ước, có thể nói một mũi tên hạ hai chim a! Một trong số đó, là lấy lòng chúng ta, từ đây ở trên giang hồ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng có thể nhờ vào đó đạt được phái ta che chở. Thứ hai là có thể chia sẻ chỗ tốt của phái ta ở hải ngoại, cũng dựa vào cái này thu được thời cơ để môn phái lớn mạnh. Ở bề ngoài, Chân Nguyên Tử này mang ân bất đồ báo, nhưng trong tối lại có mưu đồ. Bây giờ lại tới cửa lấy lòng, để ta ngay mặt từ chối, cũng không tiện mở miệng!

Nói xong, sắc mặt của Mã trưởng lão phát khổ, lắc đầu than nhỏ.

Mộc Thiên Thành lại cười lạnh nói:

- Mang ân bất đồ báo? Chân Nguyên Tử này thực là giỏi tính toán!

Mộc Thiên Thành trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói:

- Nếu cự tuyệt Chân Nguyên Tử đề nghị, danh vọng của môn phái sẽ bị phá hư. Chân Nguyên Tử cũng quá coi thường nội tình và khí độ của Thiên Long phái ta. Nghĩ tới hải vực vạn dặm mênh mông kia, vô số gian nan hiểm trở, có thể nói nguy cơ trùng trùng. Phái ta mỗi lần có thể bình an qua lại, bất quá hai ba phần mười mà thôi. Hơn nữa hải đồ xa xôi, tốn thời gian thật lâu, qua lại không có năm ba năm là không thể thành công. Chân Nguyên Tử này muốn phái đệ tử cùng du lịch, trên đường tất nhiên phải nghe phái ta điều khiển, bất quá hải lộ xa xôi, nếu như xảy ra sai lầm gì, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời!

Mộc Thiên Thành nói xong, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy âm lãnh. Trong giọng nói hiện ra lạnh lẽo, để Lâm Nhất ở cách đó không xa cũng căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.