Một viên tàn tinh to vài dặm lẳng lặng lơ lửng trong ám không.
Trên hàn thạch ở một nơi hoang vắng rét lạnh này, một bóng người mặc y phục hồng nhạt có phần nổi bật. Nàng ta kiển chân nhìn về nơi xa hồi lâu rồi từ từ xoay người lại, hiện ra gương mặt xinh đẹp động nhân của Trần Tử. Trong thần sắc nàng hình như có gì không nỡ, nhàn nhạt cười khổ, lẩm bẩm:
- Thiên nhai quá xa, duyên phận quá ngắn! Chỉ mong ngươi cùng nàng nối lại tiền duyên...
Trần Tử chắp hai tay sau lưng, nhanh nhẹn đi tới, cử chỉ thần thái vẫn như bộ dáng ngày xưa, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ buồn bã và không có bao nhiêu điềm tĩnh.
Khoảng thời gian trong Cửu Mục, Trần Tử và Vũ Tử dần dần quen thuộc nhau. Đối phương tổng yêu quấn quít nghe chuyện cũ của Lâm Nhất, tuy trong tâm nàng còn nghi ngờ nhưng vẫn nói rõ hết thảy sự thật đã qua.
Năm đó, một tiểu tử đến từ hải ngoại bằng vào tu vi Kim Đan đã ra khỏi ngọc sơn, đạp thiên chấn, đi Thần Châu, xông xáo tứ hải. Kỳ thần ngao kết anh mà nhất thể tam tu, uy danh sơ hiển. Hậu Thổ tiên cảnh mấy phen nghịch chuyển, lực chiến Hóa thần, trong lúc nhất thời nổi danh khắp thiên hạ. Từ đó về sau, hắn cùng đạo hữu xuyên câu trần, qua hạo thiên, đi tới giới nội Tiên vực, lại đột hãm tuyệt cảnh mà cửu tử nhất sinh...
Vũ Tử cảm khái không thôi vì những gì mà Lâm Nhất đã trải qua, lại vì hắn cứng cỏi không buông bỏ mà cảm thấy vinh hạnh! Không vì nhất thời hưng khởi, hay là có dụng ý, nàng ta nói cho Trần Tử nghe về tao ngộ kiếp trước của một nữ tử khác.
Năm đó, Trúc cơ nữ tu một nhà tiên môn bất ngờ gặp gỡ một vị nam nhân trẻ tuổi Luyện Khí trên biển. Nàng ta tên là Kỳ nhi, hắn gọi là Lâm Nhất.
Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, Kỳ nhi và Lâm Nhất mấy lần vô tình gặp nhau trong Huyền Thiên tiên cảnh. Đầu tiên là nàng ta cứu được hắn, sau đó hắn không quản hết thảy lại cứu nàng ta. Không có lời cảm tạ, càng không thổ lộ thề non hẹn biển, hai người cứ như vậy dắt tay sóng vai mà sinh tử tương y nhau không biết từ khi nào.
Sau đó hai người song song tai vạ đến nơi. Kỳ nhi đã tiêu hao hết một giọt máu cuối cùng của mình chỉ vì hắn bị thương nặng bất tỉnh mà kiếm chút hi vọng sống. Nàng ta bị tiêu diệt trong cương phong, nhưng lại một cuốn họa trụ thần dị giữ lại được một chút tàn hồn, cuối cùng vô tình rơi vào Thiên La Tiên vực.
Sau đó Kỳ nhi đã trở thành Vũ Tử. Còn Lâm Nhất từ Cửu Châu đi tới Tiên vực, một mực chưa từng bỏ qua tìm kiếm và chờ đợi! Trời cao có mắt, cuối cùng hai người gặp lại. Nhưng nàng ta đã quên đi kiếp trước, cũng làm hại hắn thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục...
Vũ Tử nói xong tao ngộ của Kỳ nhi, nước mắt đã rơi như mưa. Trần Tử ở một bên trố mắt hồi lâu, trước động tình ấy cũng không khỏi yên lặng nức nở theo nàng.
Trần Tử vốn cho rằng mình đã rất bất hạnh, ai ngờ thân thế của Kỳ nhi cũng đáng thương biết bao! Còn tên tiểu tử kia, lúc nào cũng luôn mang dáng vẻ nhếch miệng lên trông rất ngang ngược. Ngày hôm nay biết nhau, cùng nhau đi tới càng không dễ. Ngàn năm chờ đợi, chỉ vì một người...
Trần Tử ung dung dừng lại, lẩm bẩm:
- Tiểu tử thúi, đã có người đi cùng, Trần Tử liền trở thành người dư thừa a...
Cho tới lúc này, một đạo quang mang từ xa tới gần, giây lát hiện ra hình bóng của Hoàng bà bà.
Trần Tử thu xếp lại nỗi lòng, quay đầu nhìn xung quanh rồi âu yếm kêu cùng người đến:
- Bà bà! Có thể mang lời truyền lại...
Thân hình Hoàng bà bà hạ xuống, thoáng chậm khẩu khí, trừng mắt nhìn Trần Tử một cái, giả vờ giận nói:
- Nếu ngươi nói với hắn sẽ không ngày gặp lại, cần gì phải làm điều thừa chứ...
- Hi hi.
Trần Tử nhăn chóp mũi lại, cười nói:
- Hữu duyên quen biết một lần, thời điểm sắp chia tay cũng phải lên tiếng chào hỏi nha.
- Nha đầu ngươi thật có tình có nghĩa...
Hoàng bà bà tiến tới gần Trần Tử, lên tiếng hỏi có vài phần tò mò:
- Lúc này có thể nói thật cho bà bà nghe không, hai chúng ta nên thế nào mới có thể xuyên qua Cửu Thiên quay trở về Hồng Hoang?
Trần Tử không chút hoang mang lên tiếng 'dạ', đáp:
- Bà bà nha! Ta không phải là có ý che giấu, mà là không dám khẳng định...
Hoàng bà bà quan sát bốn phía trong giây lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói ra:
- Bà bà ta bàn giao việc Cửu Mục rất dễ dàng, cũng thề từ nay về sau tị thế quy ẩn, bấy giờ mới cầu được Thánh Nữ thả ta hai mẹ con rời đi. Nhưng nếu không có bí quyết, thiên hạ to lớn, ta và ngươi nên đặt chân tới nơi nào...
Trước đây, Trần Tử muốn Hoàng bà bà dẫn nàng ly khai khỏi Cửu Mục. Sau thì tự biết không chỗ nào có thể đi, thủy chung trù trừ không chừng. Khi nha đầu kia công bố có con đường khác đi tới Hồng Hoang, bà ta lập tức trở nên động lòng. Nếu có thể trở về quê cũ, vừa không cần ở nơi Tiên vực này chịu khổ cho đến nay!
Thánh Nữ niệm Hoàng bà bà tuổi già sức yếu đã mất đi tác dụng lớn, không ngờ lại mở ra một con đường. Nhưng con đường Cửu Thiên sớm đã đóng cửa. Trần Tử lại ra vẻ mê hoặc, chậm chạp không chịu nói ra thực tình...
Trần Tử thấy Hoàng bà bà lo âu, vội vàng đến dìu lấy khuỷu tay của bà, nói:
- Lúc Vũ Tử nhàn thoại cùng ta, trong lúc vô ý có điều tiết lộ. Nàng ta nói sắp vâng mệnh đi xa, có thể khai mở con đường Cửu Thiên. Nếu không ngại còn có gặp nhau. Để tránh bất ngờ, xin chuyển cáo tới Lâm Nhất: 'Kỳ nhi kiếp sau tương báo' ...
Đây cũng là câu nói mà Hoàng bà bà chuyển cáo từ Vũ Tử! Trần Tử nói ra:
- Bà bà phải biết Tiên vực chi chiến là không thể tránh khỏi. Mà y theo cái nhìn của Trần Tử, Thánh Nữ cùng với cao nhân sau lưng nàng cũng không phải là kẻ thiện. Cửu Mục không thắng thì thôi, nếu không chắc chắn trọng chỉnh trật tự. Đến lúc đó, ta và ngươi có ngại lâm trận đào thoát, khó lẫn tránh tội này a! Chỉ có nên rời đi trước nơi thị phi...