...
Từ xuân tới hạ, từ thu đến đông, bốn mùa biến hóa, năm tháng thay đổi liên tục, mà phong cảnh của Nhạc Du sơn vẫn như cũ, Tinh Hải hồ vẫn trong suốt như xưa.
Từ sau khi Nhạc Du sơn được quốc sư của Tinh Hải cổ quốc coi là cấm địa, tu sĩ và phàm nhân xa gần đều không dám tới gần nửa bước. Mà một ngày nào đó, vẫn có người quen đường xâm nhập nơi sơn thủy như họa này, cũng phá vỡ sự yên tĩnh mười năm ở đây.
- Ha ha! Lâm huynh đệ của ta có đây không.
Trong nháy mắt tiếng cười quen thuộc đó vang lên, Ma Anh và Long Anh trong một gian động phủ đột nhiên biến mất, người trong một gian động phủ khác cũng biến mất theo, mà lập tức lại có hai thân ảnh thợp thành một, nhấc chân bước ra. Hắn đi tới bên hồ rồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Xuất Vân Tử từ trên trời hạ xuống.
- Ái chà chà! Hơn ba mươi năm không gặp, phong thái của Lâm huynh đệ ta càng hơn trước!
Xuất Vân Tử người còn ở trong không trung, liền ngạc nhiên kêu lên:
- Lạ quá! Ngươi rõ ràng là ở đây, mà sao dùng thần thức lại khó có thể phát hiện. . .
Lâm Nhất vẫn là bộ dạng xưa, một thân áo bào tro không có gì đặc biệt, Tử Kim Hồ Lô bên hôngcũng không còn, mà trên dưới lại lộ ra khí thế khó lường mà quỷ dị, khiến người ta không thể đo lường được. Hắn chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười tà, trong hai mắt hào quang chớp động, tò mò hỏi:
- Nếu ngươi một đi không trở lại thì sao giờ lại đột nhiên quay về.
Xuất Vân Tử hai chân chậm đất, nhìn quanh bốn phía, cảm khái ngàn vạn cười ha ha. Lúc này hắn đã của chút khác biệt với ngày xưa, tơ bào hoa lệ đã đổi thành một thân đạo bào màu trắng, trên đỉnh đầu còn cài một chiếc trâm gỗ, mặc dù vẫn là bộ dạng mặt béo tai to, nhưng trong thần thái lại có thêm mấy phần vân đạm phong khinh và trầm tĩnh.
Thấy người nào đó tránh mà không đáp, Xuất Vân Tử không cho là đúng cười ha ha, lập tức phất tay áo, bước thông tha bên bờ hồ, ánh mắt thoáng nhìn về phía cửa động phủ của mình, không nhịn được buông tiếng thở dài, nói:
- Năm đó khi đi xóa một chữ, chỉ là lâm thời nổi hứng mà thôi! Lâm huynh đệ sao dám khẳng định là ta không trở lại. . .
Lâm Nhất đựng cạnh hồ, đuôi lông mày hơi nhướn lên, tiêu sái bất cơ mà khí độ xuất trần. Khóe miệng hắn nhếch lên, như ám chỉ gì đó nói:
- Trên trời không người cũng không tiên, bỏ lại hồng trần xuất vân gian.
Cách đó không xa Xuất Vân Tử đột nhiên xoay người lại, bộ dạng kinh ngạc. Hắn so với Lâm Nhất thì thấp hơn nửa cái đầu, cách nhau xa hai ba trượng vẫn phải ngẩng mặt, mang theo tâm thái hâm mộ nói:
- Có thể từ một chữ đã xóa đi mà đoán được ngọn nguồn trước sau ta rời đi! Lâm huynh đệ không chỉ tài trí sâu sắc, lại còn xuất khẩu thành thơ, khiến cho tại hạ chợt nổi lòng luyến tiếc! Nếu thơ của ngươi có thượng khuyết, vậy ta sẽ góp một hạ cú, cũng tiện thành tựu một đoạn giai thoại.
Một đôi cố nhân quen biết đã lâu, xa cách hơn ba mươi năm giờ gặp lại, không nói được một câu nghiêm chỉnh. Mà đối với nhau lại không hề cảm thấy bất ngờ gì, tất cả đều thoải mái tự nhiên như vậy.
- A! Có rồi.
Xuất Vân Tử thông thả đi mấy bước ở ven hồ, sau một phen vò đầu bứt tai thì đột nhiên dừng lại, cười ha ha nói:
- Tình thiên biển xanh có lúc hết, đại mạc mộng xuân sáu mươi năm!
Hắn lại liên tục tự khen:
- Thế nào? Văn chương không thua gì Lâm huynh đệ phải không.
Lâm Nhất vẫn đứng tại chỗ mỉm cười. Khi ánh mắt của hắn và Xuất Vân Tử chạm nhau, hắn bỗng nhiên từ trong khẽ răng gằn ra một câu nói mang theo hàn ý dày đặc:
- Ngươi còn dẫn theo một vị đạo hữu, sao không mời ra gặp mặt.