Vào nháy mắt Lâm Nhất vừa đứng vững xuống đất, trên người đột nhiên nhẹ bễnh, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, giống như tất cả đều ngưng trệ. Mà hắn vẫn nhìn chằm chằm sương mù tối om ở sâu trong sơn động, ngạc nhiên không thôi.
Huyễn Đồng xuyên qua sương mù, tình hình ở cuối sơn động lọt hết vào mắt.
Phía sau đoàn sương mù đó có một đầm nước. Ở ngay bên cạnh chính là một huyệt động to mấy trượng. Không! Nó giống như là cái miệng khổng lồ của một con dị thú, từ từ đóng mở, hàn khí mờ mịt.
Thần giao? Không thấy thân thể, không thấy mặt mũi, chỉ còn lại một cái miệng thôi sao?
Dưới sự ngạc nhiên và nghi ngờ, Lâm Nhất ngưng thần quan sát. Trên cái miệng khổng lồ có hai hố đá lõm sâu, nhưng không phải giống hai con mắt; mà trên vách đá chìm trong hồ nước, lờ mờ phủ kín lân giáp, rõ ràng chính là thân thể to lớn của dị thú biến thành, theo đó là uy thế rào rạt khiến người ta sợ hãi bức tới.
Thấy thế, Lâm Nhất thầm thở dài. Chiếm hết cả nửa tòa sơn động mà không phải chỗ dị thú chiếm cứ thì là gì? Chết rồi à? Cái miệng khổng lồ đó làm thế nào mà phun ra nuốt vào mây mù. Nếu còn sống? Vậy thì sao hòa thành một thể với đáy hồ này. Còn nữa, ở sát bên cạnh cái miệng khổng lồ nhô lên gì đó giống như hình người. Đó không phải là vách đá hình người, mà là một người đang cuộn mình, hay là...
Đang kinh ngạc, Lâm Nhất lại giật thót người.
May tan mưa tạnh chỉ trong chớp mắt, tiếng gió điên cuồng lại vang lên. Cái miệng há to đó đột nhiên rung rung, khí thế điên cuồng mà không thể kháng cự đột nhiên bùng nổ, như chực cắn nuốt tất cả trong sơn động!
Lâm Nhất trong lòng biết không ổn, chưa kịp có động tác liền bị khí thế cường đại đó trói chặt, cũng bị nó kéo về cái miệng. Hắn vội vàng trầm hông đứng tấn, lực đối kháng, nhưng làm sao có thể ngừng được thế tới, thiết bổng bịch một cái kéo ra một tia lửa, tình hình rất nguy cấp.
Hừ! Dị thú nửa chết nửa sống này chẳng lẽ muốn nuốt mình à! Hai hàng lông mày Lâm Nhất dựng đứng lên, phía sau đột nhiên hiện lên một long ảnh dữ tợn, trong nháy mắt người rồng hợp nhất. Vào nháy mắt này, khí thế hung hãn mà cuồng ngạo đột nhiên ùa ra, hóa thành lực đạo mạnh mẽ đột nhiên rót vào dưới chân và hai tay.
Bùm một tiếng, Huyền Kim Thiết Bổng hợp sức vạn quân, cắm xuống đất sâu hơn thước. Lâm Nhất mượn điều này để hình thành thế chân vạc, cố gắng ổn định thân hình, lại xoẹt một tiếng, giày và đạo bào đều bị xé rách, để lộ thân hình cường kiện phủ đầy giáp vàng của hắn. Mà Tử Kim Hồ Lô lập tức bay về phía cái miệng đó, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Nhất trợn mắt, thần sắc không cam lòng. Đúng lúc này, tiếng rít đột nhiên căng ra, khí thế cuồng bạo ùa ra. Khống chống lại uy thế, không thể hai chân rời đất, hoành không mà đứng.
Có điều trong lúc này, bùm một tiếng, thiết bổng rời đất, theo cả người hắn bay lên.
Quá bất ngờ, Lâm Nhất ứng biến không kịp. Mà các miệng hàn ý dày đặc đã ở trước mặt, không cho người ta nghĩ nhiều.
Vào nháy mắt này, hắn ngược lại không hề sợ hãi, mà con ngươi hơi co lại, thừa cơ vung Huyền Kim Thiết Bổng hung hăng đập tới cái miệng lớn đó.
Ầm một tiếng. Lần này nện vào cái miệng lớn lại không khác gì nện vào vách đá cứng rắn, dưới lực đạo phản phệ vô cùng cường hãn, thiết bổng rời tay, Lâm Nhất bay ngược ra sau. Có điều khí thế cuồng bạo đó cũng chậm lại.
Đúng lúc này một thanh âm mỏng manh vang lên
- Cứu ta.
Tiếng kêu cứu đó lộ ra vẻ mỏi mệt và tuyệt vọng, giống như là lần hét cuối cùng, sau đó sẽ vĩnh viễn về với yên lặng.
Lâm Nhất vẫn quay cuồng lăn ra sau, ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn kịp thuận tay tóm một cái. Khối đá giống như bóng người cách bên cạnh không xa đột nhiên rời khỏi vách đá, bị hắn toàn lực ném về phía sơn động đó. mà Mà Tử Kim Hồ Lô và thiết bổng hắn đành phải tạm thời vứt bỏ thì bay đi nơi xa.
Dị thú người đợi đã rất lâu rồi, chỉ đợi một khắc con mồi xuất hiện, sao chịu bỏ qua. Cái miệng to như huyệt động của nó khẽ rung rung, một ngụm nước miếng đột nhiên bay ra, nhanh như tia chớp đuổi theo Lâm Nhất.
Thân hình tự dưng khựng lại, Lâm Nhất trong lòng trầm xuống. Mới rồi còn không có sức hoàn thủ, trước mắt cho dù muốn chạy cũng không được! Thứ nửa chết nửa sống đó rốt cuộc là tồn tại cường đại cỡ nào, mình chẳng lẽ phải bỏ mạng tại đây sao?
Người ở giữa không trung, chẳng buồn nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng giãy dụa. Vừa hay trúng phải ngụm nước dãi đó, ẩm ướt mà dẻo dính vô cùng, cho dù có sức ngàn cân cũng chẳng xé ra nổi. Mà chết người là khí cơ cuồn cuộn lại ập tới, tiếng rít vang lên, hắn không khỏi theo đó mà bay về.
“Bùm”, đây là động tĩnh hòn đá đó rơi xuống đất phát ra, sau khi vang lên tiếng vỡ vụn như bình vỡ, kém theo đó đó là một tiếng rên đau đớn, hiện ra bóng người của một nữ tử. Người này cuộn mình trên mặt đất yếu ớt vô cùng, nhưng không quên cố sức quay đầu lại nhìn.
Lâm Nhất lúc này gặp phải phiền phái lớn nhất sau khi tới Cửu Châu! Không có sức hoàn thủ thì lấy gì ra mà đấu trí so dũng khí? Cứ tiếp tục như vậy thì đành phải khoanh tay chịu chết thôi, để mặc cho người ta xâm lược, có thể nói đến lúc sinh tử quan đầu rồi!
Cái miệng âm hàn mà vô tình đó trong giây lát sẽ cắn nuốt Lâm Nhất. Vào lúc chỉ mành treo chuông, hắn không dám chờ mong vào may mắn nữa, đột nhiên quát:
- Giúp ta!
Vào khoảnh khắc này, Lâm Nhất há miệng phun ra một luồng ánh sáng vàng, xoẹt một tiếng xuyên phá nước dãi trên người. Tay chân hắn được tự nhiên, muốn tóm lấy Kim Long kiếm liều một lần cuối cùng. Không ngờ trước mắt ánh sáng vàng rực rỡ, kim kiếm dài ba thước bỗng nhiên hóa thành một con kim long, sau đó một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, tiếp đó chính là uy thế ngập trời ầm ầm nổ tung.
Lập tức, trong sơn động dấy lên một cơn bão táp màu vàng càn quét bốn phương tám hướng. Thế đi của Lâm Nhất khựng lại, lập tức liền bị bay ra hơn mười trượng. Mà nữ tử trên mặt đất xa xa lại không chịu nổi khí thế sắc bén này, mí mắt trợn lên, chính là chết ngất đi.
Vào lúc hoảng loạn này, bên tai Lâm Nhất bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lạnh bá đạo:
- Ai dám càn rỡ!
Khẩu khí cuồng vọng và bất khả nhất thế như vậy, không phải của lão long thì là ai! Lâm Nhất lảo đảo đứng dậy, chưa kịp thở thì lại nghe đối phương quát:
- Lâm tiểu tử, cùng ta đánh hắn.