Lâm Nhất vươn tay ra tóm một cái, phốc một tiếng, cấm chế ở miệng túi vỡ vụn, thứ bên trong lộ ra hết, không ngờ là toàn linh thạch. Có điều còn có một hộp ngọc khs nặng nằm trong góc, ngoài ra chính là một bộ quần áo và đôi giày nhìn rất không tầm thường.
Trong túi Càn Khôn này chứa không dưới mười vạn linh thạch! Khóe miệng Lâm Nhất lộ ra nụ cười, có chút vui sướng. Lúc trước, tu luyện điên cuồng mấy chục năm đã hao hết ba bốn thành linh thạch trên người. Tu vi càng cao, linh khí cần hấp thu càng nhiều. Mà hai túi có hơn mười vạn linh thạch, tới thật đúng lúc. Đây chính là một khoản tiền to!
Sau khi thu hồi linh thạch, Lâm Nhất lại cầm lấy hộp ngọc rất nặng kia. Mở ra, linh khí dị dạng ập vào mắt, khiến tâm thần người ta chấn động, một khối tinh thạch to bằng ngón tay xuất hiện trước mắt. Đây là? Hắn nhíu mày suy nghĩ, lập tức nghĩ tới gì đó, mang theo vẻ mặt ngạc nhiên, lại quan sát kỹ vật trong tay.
Linh khí dị dạng này cũng không xa lạ, ở trong Huyền Thiên tiên cảnh từng mấy lần cảm thụ rồi, nhất là ở Giới Ngoại thiên của Tứ Cực sơn, linh khí khiến người ta đắm chìm bên trong mà không thể tự thoát ra giống hệt như linh khí trong tinh thạch này. Mà ngoại hình của tinh thạch này khác với linh thạch bình thường, giống như bọ cánh cam trong thế tục, góc cạnh rõ ràng lại trong suốt sáng rực.
Mặc dù không biết lai lịch của tinh thạch, Lâm Nhất vẫn kết luận đây là thứ tốt hiếm có. Sau khi cất đi, ánh mắt hắn dừng trên giày và quần áo, lộ ra thần sắc khó hiểu.
Trên giày này có linh lực lưu động, mà áo dài thì lại không cho thần thức nhìn vào. Tự thấy thần thức không tầm thường, vậy mà Lâm Nhất lại không nhìn thấu bộ quần áo mỏng manh này. Mắt hắn lấp lánh sáng, lại lập tức kinh ngạc. Qua Huyễn Đồng, trên quần áo đúng là phủ từng tầng cấm chế.
Quần áo và giày cũng có thể luyện chế?
Giày này cầm vào tay rất mềm mại, không biết từ vật nào chế thành, đi vào cực kỳ thoải mái. Đế giày còn có hai chữ nhỏ, đằng vân. Quần áo là đạo bào màu xám, nhẹ như bông nhưng lại rất chắc chắn.
Nhìn trường bào và cùng với cũ nát của mình, lại nhìn Đăng Vân ngoa và đạo bào bất phàm trước mặt, Lâm Nhất đứng dậy thay quần áo. . .
Trong rừng rậm của sơn cốc một người trẻ tuổi mặc áo bào tro bước ra. Hắn nhìn xung quanh, thân hình bất động, dưới chân đã có mây trắng dâng lên. Tức khắc, cả người theo một đoàn mây trắng từ từ bay lên không.
Đứng trên đám mây, Lâm Nhất thầm lấy làm lạ. Đăng Vân ngoa này đi vào chân, căn bản không cần pháp quyết, chỉ khi gia trì linh lực, tâm niệm khẽ động liền có thể đi nhanh như bay, lại có thể đằng vân bay lên, so với Bích Vân Sa thì nhanh hơn nhiều, e là ngự kiếm phi hành cũng chỉ như vậy. Mà mặc đạo bào lên người, tay áo dài tung bay, cũng có một phen diệu dụng.
Từ trên người Xuất Vân Tử có được không ít lợi ích, lại ở trong sơn cốc có được thu hoạch phong phú. Ngày khác gặp lại. Lâm Nhất lắc đầu, nếu vô vọng với trúc cơ, trước mắt đã bảy mươi ba năm trôi qua, e là rất nhiều người đều không còn nhân thế rồi.
Suy nghĩ xa xôi trên mây, Lâm Nhất bỗng nhiên mất đi thân ảnh, hóa thành một trận gió.
...
Đêm thue, quận thành Lan Lăng quận, một cao môn đại viên treo đồ tang.
Có gió lạnh thổi tới, giống như là linh hồn không muốn đi, lá rụng bay bay, đèn lồng trắng treo hai bên cửa cũng lay động. Trong bóng đêm lộ ra vẻ thê lương,
Trên con phố dài xuất hiện một thân ảnh. Người này vừa hiện thân, nháy mắt đã tới trước cửa. hai hán tử mặc đồ tang còn chưa thấy rõ người đến thì đối phương đã vào thẳng chính sảnh ở tiền viện.
- Chẳng lẽ là bạn của lão môn chủ tới phúng?
Một người nói.
- Hôm nay đã là ngày bảy rồi.
Tên còn lại quay đầu nhìn, thuận miệng đáp lại một câu.