Vô Tiên

Chương 1801: Chương 1801: Đánh đánh cướp cướp (2)




Chỉ có điều Si Loan thú thực sự khó có thể đối phó. Tu vi chẳng qua mới có Luyện Hư hậu kỳ lại có độn pháp mạnh hơn, quỷ dị ở thần thông giết không chết được!

Ma Anh tốn thời gian năm năm, có thể thể ngộ ra “Chu Tước ấn” trong Thiên Ma cửu ấn, có thể nói uy lực bất phàm. Mà sau khi bốn ấn hợp nhất lại biến thành hỏa diễm cự phủ, sợ là Hợp Thể cao nhân cũng khó mà ngăn cản. Mà cuối cùng thì như thế nào? Vẫn để cho yêu vật kia chạy thoát!

Lâm Nhất vẫn khó có thể tin lắc đầu, quan sát tình hình khí hải bên trong thân thể. Ma Anh thành tựu cảnh giới Luyện Hư trung kỳ đã tới viên mãn, chuyện này không liên quan tới chuyện Thiên Ma ấn thu nạp tinh huyết. Bởi vậy có thể thấy được rõ hai cái trước đây giết được hai mạng của Si Loan thú rồi quay lại, Yêu vật kia rốt cục là có mấy cái mạng?

Ngoài ra, mấy năm nay, Ma Anh dùng tiên tinh tu luyện nhưng tiến cảnh lại chậm chạp. Chuyện này hẳn là có liên quan tới một tia khí cơ kỳ dị trong cơ thể, hoặc là còn có những nguyên do khác. Mà có tu vi hiện nay vẫn nhờ vài một luồng tinh huyết của Công Tà trong bí cảnh. Tựa như chỉ có đi cướp bóc, cướp đoạt, coi đồ của người khác thành của riêng, ma tính của Ma Anh mới có thể thể hiện tới tận cùng, cũng rất có lợi với việc tăng tu vi, không biết đây có tính là một bản lĩnh của Ma tu hay không...

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi lắc đầu. Lúc này không thể quản hết được, muốn thoát khỏi đám Si Loan thú tới đánh cướp này cũng không phải chuyện dễ. Mới rồi thần thức nhìn tới đám yêu vật chạy tới nơi này không chỉ có tu vi cường đại mà còn vô cùng hung hãn, vẫn nên tránh xa là tốt nhất.

Lâm Nhất nâng mắt nhìn về phía tinh đồ trong pháp trận phía trước, nhếch miệng tự giễu cười khổ. Cho dù chỗ kia có sai lệch hay không, lúc này đã không có lựa chọn nào khác. Đang chạy như bay thế này, tinh chu căn bản không thể đổi hướng được, cũng không dám dừng lại...

- Ầm...

Ngay lúc đó, một tiếng ầm đột nhiên truyền tới từ phía sau, truyền tới từ trên dưới trái phải, tinh chu mãnh liệt run rẩy một hồi làm Lâm Nhất cả kinh vội vàng quay đầu nhìn lại. Ngoài mấy trăm trượng, một hán tử mặt đen râu đen thoáng chậm lại giữa không trung, cười gian ác vọt tới. Mà sau lưng lại có một lão giả khác, có cả mười mấy con Si Loan thú.

Hán tử kia cùng lão giả trên lưng đều mọc hai cánh, nhất định là yêu vật tu vi cường đại biến hóa ra! Sau khi Lâm Nhất ngạc nhiên lại không nhịn được mà cẩn thận, hai tay bắn ra pháp quyết liên tiếp, chợt đánh vào trong trận pháp ở thạch bàn trước mặt. Ánh sáng chói lọi, tinh chu lo lắng run lên, lập tức tốc độ tăng nhanh...

Trong hư không, tinh chu kéo dài một tia hồng quang chừng mười trượng, nhanh như tia chớp bay nhanh về phía trước. Đám yêu vật kia không cam lòng tỏ ra yếu kém, mỗi con đều theo đuôi không bỏ.

Hán tử mặt đen cầm đầu nhìn thấy con mồi muốn chạy trốn, hai cánh sau lưng chợt hiện lên ánh sáng thanh sắc. Chỉ một thoáng đã hóa thành một tia sét đánh đột nhiên xông về phía trước, chớp mắt liền đuổi kịp tinh chu. Y ha hả cười gằn, vung một cây Thạch Chử tiện trong tay lên hung hăng đập tới.

Một tiếng ầm vang lên, đuôi của tinh chu nhất thời lõm xuống một lỗ, tiếp đó thế đi cũng chậm rãi chìm xuống. Chỉ một thoáng trì độn này, lão giả kia đã mang theo mười mấy con Si Loan thú đuổi theo, mỗi người cầm pháp bảo ly kỳ cổ quái, như mưa hạ xuống.

- Ầm, ầm, ầm...

Tinh chu tựa như gặp phải nơi đầu sóng ngọn gió, trên dưới xóc nảy chấn động không ngớt. Thêm nữa tiếng nổ lại theo nhau mà tới, làm Lâm Nhất cả kinh tới biến sắc. Nếu không nhanh chóng ổn định, chỉ sợ đã sớm bị té bay ra ngoài rồi. Nhưng trong lúc nguy cấp hắn vẫn không có kế sách nào hay. Không chạy nổi, cũng không giết chết đám súc sinh kia được, có khóc cũng không làm gì được! Mà nếu tinh chu bị hủy, mình không còn nơi dung thân, không khác gì vạch xiêm y ra bị người ta đánh cho no đòn!

Không biết là tình thế cấp bách nên nhanh trí hay là vì vội vã liều mạng một trận, Lâm Nhất không cần suy nghĩ liền lấy ra một trăm sáu mươi hai viên tiên tinh, như đốt tiền ấn vào trong trận pháp trước mặt. Hắn mở miệng, hai tay gia trì pháp quyết vỗ xuống.

Chỉ có điều trong một chớp mắt, một tiếng nổ vang nhỏ ầm vang lên, thạch đài nhanh chóng rung lên một cái, tia sáng chói mắt lập tức chiếu sáng bốn phía, pháp lực mạnh mẽ điên cuồng trút xuống trận pháp, tốc độ độn của tinh chu tăng lên gấp bội, bỗng nhiên bỏ xa nhóm yêu vật tới quần ẩu...

Hán tử mặt đen cùng một đám đồng bọn đang bận rộn nhưng không ngờ con thú bị nhốt sắp chết còn có thể trốn thoát bỏ chạy. Mà nhìn thấy phương hướng đi của tinh chu, gã cười ha ha, nói:

- Vào Yêu vực của ta, khó mà thoát thân...

Cánh tay kia vung lên hóa thành một vệt sáng rồi biến mất ở phía xa. Hơn mười tiếng gào thét không ngừng, từng người tràn đầy hứng khởi mà đuổi theo.

...

Lâm Nhất mới thoát thân khỏi quẫn cảnh lại cảm thấy kinh ngạc không hiểu. Xuyên qua lối vào pháp trận của tinh chu, một tinh thể khó hiểu mà xa lạ đang dần trở nên lớn hơn, gần hơn. Mà Thiên La địa vực trước đây muốn đi thì càng lúc càng xa...

Đây là? Đi nhầm đường rồi?

Vội vã, dưới sự bất đắc dĩ, Lâm Nhất vội bắn pháp quyết ra mới làm chậm thế đi của tinh chu lại, mới có thể thay đổi con đường. Mà qua một lúc, hắn lại ngẩn ra, trên thạch đài trước người vẫn có ánh sáng lóa mắt lại có nguyên lực mạnh, nhưng căn bản không thể thao túng được nữa. Mặc cho hai tay múa thành một đóa hoa, tình hình xung quanh vẫn như trước...

Tự giác thấy không ổn, trong lòng Lâm Nhất trầm xuống ngắm nhìn bốn phía, trong con ngươi thoáng hiện Huyễn Đồng. Thân khoang thuyền và phần đuôi đã sụp đổ, pháp trận trong đó đã bị hủy mất bảy thành, mà pháp trận từng vòng từng vòng đầu đuôi tương liên, những chỗ bị hư hại khó tránh khỏi lây lan sang nơi khác, thậm chí ảnh hưởng tới cả tinh chu...

Mới vừa rồi còn cảm thấy may mắn vì tinh chu kiên cố nhưng vẫn không thể thoát được sự chà đạp của đám súc sinh kia!

Răng rắc.

Một tiếng vỡ vụn làm người ta sợ hãi vang lên, Lâm Nhất nhìn về phía trước người không khỏi trợn to hai mắt. Thạch đài trong trận pháp văng tung tóe tiên tinh, nhanh chóng lay động. Hắn vội vàng nhìn về phía trước, những tinh thể xa lạ ở trong tinh không kia đều đã không nhìn thấy nữa, chỉ có núi non sông ngòi nhào tới trước mặt.

Lúc này, tinh chu tựa như ngựa hoang mất cương, lại như bay xuống lưu tinh, đã không còn cách nào khống chế được nữa...

Lâm Nhất hơi kinh ngạc, lập tức vẻ mặt đau khổ trấn định lại.

Từ lúc chào đời tới nay, mọi việc đều sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Lâu ngày, dần dần tập mãi thành thói quen. Mà lần đầu vào hành trình giữa các hành tinh cũng không mất đi sự náo nhiệt.

Còn không biết, kế tiếp sẽ gặp phải cái gì...

- Ầm!

Ngay vào lúc này, một tiếng vang dội bất thình lình vang lên, lập tức bốn phía bị sự đen tối bao vây, xóc nảy kịch liệt giống như sóng to gió lớn chợt tới. Lâm Nhất đang tự đợi vận rủi giáng xuống vẫn đứng vững như bàn thạch tại chỗ. Chưa qua một giây, trong tròng mắt lóe lên tinh quang, đột nhiên xoay người chạy ra khỏi cửa khoang ở đuôi tinh chu, khẽ vẫy tay. Trong nháy mắt tinh chu biến mất, bản thân hắn cũng không thấy tung tích nữa.

Thời khắc sau đó, trong một cái địa huyệt thật sâu sinh ra mười mấy thân ảnh khí thế hung hăng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.