Vô Tiên

Chương 1020: Chương 1020: Đạo đãi khách (1)




- Ra mắt sư phụ! Đệ tử chỉ tới thăm xem lão nhân gia đã xuất quan chưa thôi...

Đông Phương Sóc vội vàng tới đón. Lâm Nhất quan sát hắn ta từ trên xuống dưới một lúc rồi khẽ gật đầu ra hiệu, lại nhìn về phía ba người còn lại.

- Ra mắt Yến tông chủ và hai vị đồng đạo!

Lâm Nhất chắp tay, vẻ mặt đúng mực.

Yến Khởi “A” một tiếng, chậm rãi xoay người lại, gật đầu. Tay hắn nắm chòm râu dài, sắc mặt không hề thay đổi. Vẻ mặt Cổ Tiễu lại hơi ngạc nhiên rồi chắp tay trả lễ, nhưng không nói gì. Chỉ có Lãnh Thúy nhíu mày, tiếp theo quan sát Lâm Nhất, hiếm khi mở miệng nói:

- Khi ngươi trở về núi vẫn chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, không ngờ chớp mắt đã là Kim Đan trung kỳ, thật đáng mừng! Chỉ có điều, cách gọi đồng đạo này khá mới lạ. Chẳng lẽ chúng ta không phải là đồng môn sao?

Lâm Nhất liếc nhìn Yến Khởi, thấy y vẫn ung dung vuốt chòm râu dài. Hắn mỉm cười, nói với Lãnh Thúy:

- Ta nhớ Thần Uyên Tử tiền bối từng nói qua, đồng môn, người cùng sư phụ đều là đồng môn. Khi họa lớn đã tới, cùng tiến cùng lui, gọi là đồng môn. Hết lòng hết dạ, sống chết báo đáp, gọi là đồng môn. Lâm Nhất suy nghĩ rất lâu về điều này! Người đồng đạo là cùng chung chí hướng. Chúng ta đều là người trong đạo, lấy đồng đạo gọi thì sao không được! Lãnh các chủ, ngươi có đồng ý không?

Khi nói hết lòng hết dạ, sống chết báo đấp, Lâm Nhất vô tình hay cố ý nhấn mạnh. Hắn ung dung, khóe môi nhếch lên cười như có như không.

Có lẽ là nghe được lời nói bóng gió của Lâm Nhất, gương mặt Lãnh Thúy chợt trắng bệch, đối phương ngược lại còn nói:

- Yến tông chủ đến đây, có thể có gì chỉ giáo sao?

Cổ Tiễu đứng một bên thầm thở dài, dứt khoát vuốt râu mép không nói lời nào. Một đệ tử ngoại môn cũ như thế, chỉ hơn trăm tuổi đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, thực sự khiến người ta... Ôi! Người so với người... Tuy nhiên địa mạch xảy ra vấn đề, Tông chủ lại dẫn theo mình tới nơi này, sẽ không phải là...?

Yến Khởi lại nhìn Lãnh Thúy ho nhẹ một tiếng, lúc này mới xoay sang nhìn Lâm Nhất chậm rãi mở miệng nói:

- Địa mạch Thiên Cơ Phong xảy ra vấn đề, bản tông chẳng qua là tiện đường tới đây xem, cũng không có chuyện gì khác...

Y còn chưa nói dứt lời đã bước vào không trung rời đi, khiến cho Cổ Tiễu trở tay không kịp, vội vàng ngự kiếm đi theo và không quên hô to:

- Linh mạch của ta...

Nhìn Lãnh Thúy còn đứng tại chỗ do dự, Lâm Nhất khẽ hỏi:

- Lãnh các chủ có gì chỉ giáo...?

Đối phương lại lắc đầu, ra hiệu nói:

- Đạo đãi khách như vậy, có mất lễ phép...

Lâm Nhất khẽ cong mày, chỉ đành phải xoay người giơ tay mời, nói:

- Nếu Lãnh các chủ đến đây, không ngại vào ngồi một lát, cũng để cho Lâm mỗ làm tròn vai trò của chủ nhà!

Cẩn thận quan sát Lâm Nhất, trên gương mặt xinh đẹp của Lãnh Thúy bỗng nhiên hiện ra lúm đồng tiền. Nàng gật đầu nói:

- Như vậy cũng được! Quấy rầy rồi!

- Lâm tiểu tử, ngươi tự tìm khổ rồi!

Lão Long xuất hiện nhắc nhở, Lâm Nhất cười khổ, lấy ra một túi Càn Khôn giao cho Đông Phương Sóc bên cạnh, nói:

- Còn đây là thuật luyện đan của Đan Nguyên tông, vẫn có lò luyện đan và một ít dược thảo, lúc tu luyện rảnh rỗi thì không ngại nghiên cứu tu luyện một lúc, có chuyện gì chờ sau này lại nói tiếp...

- Công pháp Huyền Thiên môn, thuật luyện đan Đan Nguyên tông, chà chà! Không biết trên người ngươi còn có thứ gì tốt nữa...

Lãnh Thúy yếu ớt nói.

Lâm Nhất ra hiệu Đông Phương Sóc tự mình rời đi, sau đó thản nhiên cười, nói:

- Đồ trên thân của người khác mới là đồ tốt sao? Ha ha! Ta cho rằng thứ thuộc về mình mới là bảo bối chứ! Mời...

Bị Yến Khởi áp đặt một thân phận trưởng lão, chỗ động phủ của Lâm Nhất có chút rộng rãi. Bốn năm gian phòng đá với kích thước khác nhau với đủ các vật dụng. Trong gian phòng đá hướng về phía cửa động, trên mặt đất trải một lớp đệm lá hương bồ. Hắn ngồi xếp bằng và ra hiệu khách đến tự tiện.

Lãnh Thúy khẽ gật đầu, sau đó tự nhiên ngồi xuống, rất tùy ý hỏi:

- Nơi đây ổn chứ?

Thấy đối phương không tỏ thái độ, nàng lại thản nhiên cười nói:

- Có khách tới chơi, cũng không có gì đãi khách...

Lâm Nhất giơ hai bình rượu trong tay lên thú nhận, nói:

- Tại hạ là một kẻ thô lỗ, chỉ thích uống rượu...

Bình rượu trước mắt chẳng qua là bằng gỗ tầm thường không chịu nổi, vật chứa bên trong cũng chỉ là rượu trắng trong phàm tục. Mím môi cười, Lãnh Thúy khẽ lắc đầu, nói:

- Sách cổ có ghi, rượu có từ viễn cổ, bắt đầu từ Thượng Hoàng. Chúng sinh có mấy người giỏi uống người? Có người xem nó là vật quên sầu, loại bỏ buồn phiền, chẳng qua là bỏ buồn tìm vui mà thôi! Rượu cũng chia ra làm ba bảy loại, nước hoa quả cũng là rượu, quỳnh tương sương ngọc cũng là rượu. Trong rượu tìm ra phẩm vị của con người, có thể là rượu trái cây, cũng có thể là rượu hoa. Nếu tu sĩ thế hệ ta còn uống rượu gạo như ngươi, vậy có khác gì những kẻ tầm thường! Trong rượu này làm sao có thể xem là thú tao nhã được...?

Trong khi nói chuyện, trên tay Lãnh Thúy xuất hiện thêm một ấm ngọc tinh xảo, tiếp tục nói:

- Đây là do sương từ trăm hoa ngưng tụ thành vị, ép lâu giữ lại mùi hương, chứa linh khí của trời đất, có mùi hương của trăm hoa...

- Ha ha! Xét cho cùng cũng chỉ là vật trong chén! Ta là người thô lỗ chỉ uống được vật thô lỗ, mong có chút sảng khoái mà thôi!

Lâm Nhất cười ha hả, tiện tay cầm bình rượu lên ngửa đầu đổ xuống. Có trong thức hải có người cười to:

- Ha ha! Lâm tiểu tử, có ba phần thần thái của lão Long ta!

Vẻ mặt Lãnh Thúy biến đổi rất nhanh, trong tay hãy còn thưởng thức một chén ngọc. Bách Hoa Lộ do mình ngưng cất không nỡ mời người khác, ngay cả phu quân muốn nếm một hớp, cũng tránh không được phải nói lời hay ý đẹp năn nỉ một lúc. Nhưng lúc này tiểu tử này lại thô lỗ ngông cuồng như vậy, thật không biết phân biệt! Nàng cảm thấy không thú vị nên thu vật trên tay, mặc cho đối phương uống cạn một bình rượu giống như trâu uống uống, lúc này mới lên tiếng nói:

- Có câu nói, mây muốn mặc áo, hoa muốn trang điểm. Vốn ta thân là nữ tử, cũng không thể ngoại lệ...!

Lâm Nhất thở ra một hơi rượu, có chút hiếu kỳ quan sát đối phương, hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.