- Hừ! Lão Long ta liền chờ. Muốn thành nguyên thần lại phải qua được cửa Hóa Thần này đã. Mà ở nơi nát này, ngươi thậm chí muốn tu tới Hóa Thần cũng chỉ là vọng tưởng!
Lão Long nói khích.
- Ta tự có tính toán...
Kiếm hồng dưới chân Lâm Nhất hạ xuống, lao về một ngọn núi phía dưới. Hắn không quên quay đầu lại nhìn trời, trong con mắt chớp động ánh sáng bất khuất...
Còn cách hai, ba mươi vạn dặm sẽ tới nơi cần đến, Lâm Nhất cũng không cần đi vội, trái lại thường dừng ở các tiên phường trên đường đi, dáng vẻ rất nhàn nhã. Mà sau khi rời khỏi Lôi Minh Cốc, trong lòng hắn chưa từng thả lỏng, vẫn đang suy nghĩ cách đối phó với những chuyện xấu sắp xảy ra.
Từ trên thân Công Dã Ân, Lâm Nhất không chỉ được biết hướng đi của Hắc Sơn tông, còn biết một vài chuyện đã từng phát sinh qua ở quận Cố Bỉ. Tuy nhiên, từ cuộc rối loạn của các tiên môn năm đó không khó nhìn ra, Công Dã Can có tham vọng bừng bừng, hành sự thần bí, từ trước đến nay đều vạch mưu kế trước mới hành động. Sợ rằng không ai khác biết được ý định thật sự của ông ta. Những suy đoán đó vẫn cần phải cân nhắc thêm.
Nói chung, lần này đi tới là một vùng đất thị phi, đừng nói là trả thù, ngay cả tham gia náo nhiệt cũng không phải là hành động sáng suốt. Mà bày trận lớn là gì, lại sắp phát sinh chuyện gì rất khó lường, biến hoá kỳ lạ.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong thiên hạ lại có tin đồn hai tiên môn Hồng Vân cung cùng Hắc Sơn tông đấu với nhau, còn có cao thủ Huyền Thiên môn cùng Chính Dương tông xuất hiện làm khắp nơi chấn động. Kèm theo lời đồn đại khu vực gần Vân Nghê Phong có bảo vật xuất thế đang sôi sục. Trong khoảng thời gian ngắn, các cách nói khó phân thiệt giả không ngừng xôn xao. Quận Cố Bỉ trước kia không mấy khi được tu sĩ Đại Hạ chú ý tới, lại dần dần có người không ngừng xông tới. Có người là tới tham gia náo nhiệt, có người tới tăng thêm kiến thức, có người tới tìm cơ hội duyên, có người là nhận lệnh đến...
- Chúng ta nhận lệnh đến đây, đã ở nơi này nhiều ngày, chỉ để nhìn Hồng Vân cung canh giữ sơn môn so?
Trên một ngọn núi cách Vân Nghê Phong ngoài trăm dặm, mười vị tu sĩ cao thấp khác nhau đang ngồi. Người nói là Đông Phương Sóc – đệ tử Trúc Cơ của Chính Dương tông. Hai vị tu sĩ một nam một nữ bên cạnh hắn ta chính là Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y. Trong đó Mộc Thiên Viễn mỉm cười, vẫn chưa lên tiếng trả lời, mà quay đầu nhìn lại.
Trên một tảng đá bay cách đó hơn mười trượng là Yến Khởi cùng Lãnh Thúy đang ngồi xếp bằng. cách đó không xa còn có mấy vị đồng môn Kim Đan, Trúc Cơ.
Mộc Thiên Viễn thu lại tầm mắt, khẽ nói:
- Hồng Vân cung gặp nạn, chúng ta tất nhiên phải ra sức cứu giúp cũng là vì đạo nghĩa!
Nói xong hắn lại nhìn Đông Phương Sóc lắc đầu, ngầm ra hiệu. Ngọc Lạc Y bên cạnh chỉ tươi cười, khẽ gật đầu.
Nhìn hai người một người lắc đầu, một người gật đầu, Đông Phương Sóc ngầm hiểu, chỉ đành phải bất đắc dĩ ngậm miệng lại. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, chẳng biết tại sao mình lại theo Lãnh các chủ bôn ba vạn dặm đi tới đâu, lại trốn ở một nơi thế này còn không thể tùy ý nói chuyện. Mỗi đồng môn có chút thâm trầm, làm gì còn vẻ thoải mái dễ chịu của người trong tiên đạo. Nếu như sư phụ ở đây thì tốt rồi. Chống gậy xuống đất, cho dù không nói câu nào cũng lộ vẻ ngang tàng và hào hiệp. Ôi! Lão nhân gia ta cuối cùng đi đâu? Vì sao không dẫn ta theo chứ? Đồ đệ rất nhớ sư phụ đấy!
- Ơ! Vị sư tỷ Hồng Vân cung kia lại tới, thật quá ân cần nhỉ!
Trừ khi một người yên tĩnh tu luyện có thể an tâm, sau khi ra cửa Đông Phương Sóc lại giống như đổi thành một người khác, dường như trở lại năm đó mới tìm tiên đạo, năng lực chỉ trích, buôn chuyện cũng trở về. Nếu không phải ngại vì sư môn trưởng bối uy nghiêm, sợ rằng hắn ta đã sớm kéo hai người Mộc Thiên Viễn buôn hết chuyện trên trời dưới đất. Than thở về năm tháng, về thời tiết, nếu như có thể uống thêm một chén rượu ngon góp vui thì không gì tuyệt bằng!
Tuy nhiên, Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y đã được người nhờ vả phải chăm sóc cho Đông Phương sư đệ, trời sinh tính trầm ổn tất nhiên càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, chỉ e xảy ra ngoài ý muốn. Tâm ý của hai người thế nào, không cần nói cũng biết. Cho dù có thân thiết với Đông Phương Sóc vẫn cảm thấy có chút không thú vị. Tu sĩ Hồng Vân cung tới, chung quy phải có người đứng ra nói chuyện vài câu!
Một đạo kiếm hồng từ xa đến gần, theo bóng dáng hồng nhạt phất phơ, Hồng Nhi kia hạ xuống đỉnh núi. Chưa đến gần, nàng lại thi lễ với đám người Yến Khởi, giọng uyển chuyển nói:
- Các vị tiền bối đến vì Hồng Vân cung ta, lại ở nơi hoang sơn màn trời chiếu đất này, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi. Được các sư tỷ, sư muội nhờ vả, vãn bối đặc biệt hái “Vân Quả” của Vân Nghê Phong tới, tỏ chút lòng biết ơn!
Nàng vừa nói chuyện, trên tay xuất hiện thêm một mâm bạch ngọc, phía trên để đầy những trái cây thơm mê người.
Yến Khởi vẫn ngồi ngay ngắn, bất động như câu tùng. Bên cạnh hắn, Lãnh Thúy nhíu mày, vẻ mặt không rõ. Mấy vị tu sĩ Kim Đan còn lại lạnh lùng quan sát người tới, xem như không nhìn thấy “Vân Quả” này. Chỉ có mấy đệ tử Trúc Cơ đi theo đến thấy nữ tu Hồng Vân cung này hiếu khách lại xinh đẹp thì sinh lòng thiện cảm, còn có người cười ha hả tiến ra đón nhận.
Dường như đã đoán trước, Hồng Nhi lơ đễnh cười. Nàng ta vốn muốn buôn đĩa “Vân Quả” ra lại tìm cơ hội nấn ná một hồi, chợt thấy có người đi tới thì đôi mắt đẹp lập tức sáng lên.
- Ha ha! Hồng Nhi sư tỷ đúng là nhiệt tình đãi khách! Chà chà! Trái cây này thật đẹp mắt!
Đông Phương Sóc chắp tay một cái, cười sang sảng nói. Hắn ấ tướng mạo anh tuấn nhã nhặn, trong lời nói lộ ra vài phần khôi hài, lại thêm cử chỉ hào hiệp khác hẳn với những tu sĩ khác, khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Mà Hồng Nhi mượn danh nghĩa chủ nhà, vài hai ngày lại chạy tới một chuyến nhưng không được người chào đón, chỉ có người tự xưng là Đông Phương Sóc này cũng không câu nệ trước mặt trưởng bối, trái lại có vẻ rất quen thuộc, khiến nàng ta bớt đi vài phần xấu hổ. Người này ngược lại thật thú vị! Nàng ta thản nhiên cười nói:
- Trái cây này chính là vật đặc biệt ở trên Vân Nghê Phong ta, sao có thể chỉ đẹp thôi chứ! Đông Phương sư đệ không ngại thử một chút!
Nhìn chằm chằm vào trái cây trên mâm ngọc, Đông Phương Sóc nuốt nước bọt, giống như chịu không nổi quyến rũ, sau đó nhìn xung quanh có mấy vị trưởng bối thậm chí không hề nâng mí mắt lên, hắn ta cười ha hả, quay đầu quan sát Hồng Nhi xinh đẹp như hoa từ trên xuống dưới, bỗng nhiên lẩm bẩm:
- Sắc đẹp thay cơm!
Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Hồng Nhi thầm giật mình, vẻ mặt thẹn thùng, khóe mắt liếc sang thấy đối phương nhìn mình cười, nàng ta nửa xấu hổ nửa giận, nói:
- Đông Phương sư đệ...