Lúc hoàng hôn hạ xuống, trong Lôi Minh Cốc đã sáng ánh đèn.
Cuối ngã tư đường, là một con dốc trống trải. Khách sạn duy nhất trong cốc lại nằm ở đây, chính là nơi dừng chân cho các tu sĩ lui tới.
Gọi là khách sạn chẳng qua chỉ là mấy gian nhà trệt, Lâm Nhất lại đi về phía trước mặt tửu quán này. Khi hắn đi tới gian nhà đối diện, đã thấy có trên mấy bàn đã có người đổi đèn thay chén.
Lâm Nhất tìm tới một chiếc bàn gần cửa và ngồi xuống, thấy có tiểu nhị gần đó thì đánh tiếng gọi vò rượu.
Đây là hai gian nhà liền nhau, mấy ngọn đèn chiếu sáng khắp nơi. Cửa sau còn thông với một quầy hàng, chưởng quỹ bên trong là một người trung niên gầy gò thỉnh thoảng quát một tiếng, khiến tiểu nhị bận rộn chân không chạm đất.
Đẩy bình rượu tự rót cho mình một chén, trong rượu không ngờ có chút linh khí. Lâm Nhất tò mò nếm thử một hớp rồi khẽ gật đầu. chưởng quỹ kia cũng tinh mắt, đúng lúc lên tiếng khoe khoang:
- Rượu ngon của Lôi Minh Cốc ta được làm từ linh tuyền, uống vào miệng ngọt lại mạnh, vị giữ lại lâu. Thường xuyên uống có thể nâng cao tu vi, kéo dài tuổi thọ!
Trong rượu này có linh khí, Lâm Nhất vốn tưởng là do ngâm linh thạch mà ra, dù sao mình đã từng dùng qua cách thô sơ này mà vênh váo một thời. Bây giờ có người giải thích, Lâm Nhất mới biết được kiến thức mình thiển cận. Tuy nói linh tửu không có tác dụng với tu vi, hắn vẫn cầm chén nâng về phía chưởng quỹ, xem như khen ngợi.
- Chưởng quỹ chỉ toàn nói bậy! Kéo dài tuổi thọ gì chứ, xem chúng ta là phàm phu tục tử sao! Một vò rượu mà cũng đời hai viên linh thạch, có khác gì đi cướp đâu?
Có người không cam lòng la hét, có người phụ họa nói:
- Chúng ta tích góp mấy viên linh thạch không dễ, sao chưởng quỹ lại nhẫn tâm kiếm tiền trái lương tâm như vậy!
Trong thời gian ngắn, trong tửu quán đã ầm ĩ. Chưởng quỹ đi ra khỏi quầy hàng, cười nịnh nọt nói:
- Tại hạ là một người phàm tục, cần linh thạch có ích lợi gì? Còn không phải là do cao nhân Trúc Cơ trong cốc quy định sao! Ha ha!
Vừa lấy ra chiêu bài cao nhân Trúc Cơ, trong tửu quán lập tức yên tĩnh.
Ở trong tiên phường nhỏ như Lôi Minh Cốc, người lui tới đều có tu vi không cao, tu sĩ Trúc Cơ đã là tồn tại được người ta kính ngưỡng. Có thể thấy được đạo lý người mạnh là vua được áp dụng ở bất kỳ chỗ nào. Cần gì quan tâm ngươi là người phàm hay giới tu tiên, thậm chí ở trong một góc khuất trong cánh rừng rậm, nếu muốn tránh cảnh đẫm máu cá lớn nuốt cá bé, đâu dễ như vậy!
Mùi vị rượu trong Lôi Minh Cốc không tệ! Lâm Nhất để chén rượu xuống, vỗ khẽ xuống bàn, nói:
- Chưởng quỹ, cho mười vò rượu mang đi...
Ha ha! Không ngờ gặp được vụ buôn bán lớn! Chưởng quỹ vội vàng vui tươi hớn hở đáp một tiếng, lại gọi tiểu nhị ra sau viện mang rượu tới. Thấy có người ra tay hào phóng, mấy tu sĩ đang ăn uống đều nhìn lại. Năm sáu người này tu vi không giống nhau, lần lượt chiếm hai bàn.
Lâm Nhất rót rượu vào bát, chỉ lo uống. Nhìn hắn trẻ tuổi và tu vi chỉ là Luyện Khí tầng năm, thêm ra tay hào phòng thì rõ ràng là một kẻ đến từ gia tộc giàu có. Thấy vậy, có người xem thường, có người lắc đầu cảm thán, còn có người lộ vẻ ghen tỵ, vẻ mặt mỗi người một khác.
Lại có hai người đi đến, giọng tới trước người...
- Chưởng quỹ, cho một vò rượu, một món măng núi hấp linh tuyền, có món nào ngon không ngại mang lên cho Thạch mỗ nếm thử...
Theo giọng nói này vang lên còn có một nữ tử khẽ nói...
- Ca! Không thể tiêu tiền như nước được...
Mọi người nhìn về phía cửa, hai huynh muội Thạch Đương một trước một sau xuất hiện ở trong tửu quán. Huynh trưởng tinh thần rạng rỡ, tươi cười, muội tử lại có vẻ hờn dỗi, vì ở trước mắt bao nhiêu người cũng có chút ngại ngùng.
- Ha ha! Chỉ có lần này, lần sau sẽ không làm vậy nữa! Còn không phải là ta có linh thạch... Ơ! Vị đạo huynh này cũng ở đây à, ha ha!
Thạch Đương bỗng nhiên thấy Lâm Nhất ngồi ở cửa. Đây không phải là người mới trả linh thạch cho mình sao? Thạch Đương vội vàng chắp tay, tiếng cười nhỏ đi rất nhiều.
Lâm Nhất thản nhiên khẽ gật đầu, cũng không tính là chào hỏi xã giao với đối phương. Cử chỉ vô tâm của hắn làm cho Thạch Nha Nhi bất mãn. Theo nàng thấy, người này tuổi còn trẻ lại ngạo mạn.
Hai huynh muội ngồi xuống bàn trống bên cạnh Lâm Nhất, trong lúc chờ rượu thịt mang rượu, Thạch Đương lại nói chuyện cùng mấy đồng đạo đang ăn uống ở đó.
Có lẽ trong lòng có bất mãn, Thạch Nha Nhi nhìn Lâm Nhất và nhăn mũi, không cam lòng hừ một tiếng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, người này nhất định là tên hoàn khố từ gia tộc lớn đi ra, làm sao có thể hiểu được linh thạch khó kiếm tới mức nào!
Tuy dáng vẻ Lâm Nhất nhàn nhã, nhưng nhận biết tất cả mọi thứ xung quanh rõ như lòng bàn tay. Thấy cô nương kia nhìn mình chằm chằm, thì quay đầu nhìn nàng mỉm cười. Đối phương hất cằm, rất khinh thường mà quay mặt qua chỗ khác.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, ánh mắt nhìn mấy người đang nói chuyện cách đó không xa.
- Các ngươi đã nghe chưa, cao thủ Huyền Thiên môn đều chia ra hai đường...
Một người lộ vẻ thần bí nói.
- Ta nghe nói, chuyện này sớm bị các tiên phường truyền khắp rồi...
Có người tiếp nói.
- Lúc này đã vào tháng tư, ngươi nói là chuyện đầu tháng ba...
Một người có vẻ kiến thức rộng rãi nói.
Cạch một tiếng, người gợi ra câu chuyện này đặt bát rượu xuống, liếc nhìn hai người bạn cùng bàn, lại nhìn về phía ba người bàn bên cạnh lắc đầu nói một câu ra vẻ khác thường:
- Bên ta mới có thể nói là chia binh hai đường, nếu các ngươi biết được tình hình cụ thể, không ngại nói rõ một chút...
- Thật ra cũng không thể nói là biết được...
- Đúng vậy! Cao nhân hành sự biến hoá khó lường, người thường sao có thể ngông cuồng xét đoán được...
Người kia nhìn xung quanh, khoe khoang nói:
- Ha ha! Thật ra ta có nghe ngóng được hướng đi liên quan đến những cao nhân Huyền Thiên môn kia...