Vô Tiên

Chương 1018: Chương 1018: Dậy thì (1)




Sâu bên trong mây mù của Thiên Cơ Phong, trong một chỗ động phủ có chút rộng rãi, trước mặt của Lâm Nhất có một Long Tu Tiên lơ lửng giữa không trung, đang đan hỏa nung nóng. Roi này là linh khí được chế luyện từ râu của giao long, có tác dụng rất tốt khi đối phó với tu sĩ Trúc Cơ, nhưng đối mặt với tu sĩ Kim Đan lại chưa đủ.

Một canh giờ qua đi, ngón tay Lâm Nhất điểm một cái, cây roi này hóa thành một đốm sáng vọt lên, đột nhiên bay tới trên cổ tay của hắn. Tập trung tinh thần nhìn lại sẽ thấy có vài sợi kim tuyến nhỏ chậm rãi tiến vào trong da thịt và biến mất.

Không biết Long Tu Tiên được chế luyện lại lần nữa sẽ có uy lực thế nào, có lẽ nên tìm một chỗ thử. Trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, Lâm Nhất đã biến mất. Trong phút chốc, hắn xuất hiện ở trong địa huyệt dưới Thiên Cơ Phong.

Nơi này chính là hang động rất lớn ở dưới sâu trăm trượng, lại là chỗ Địa hỏa dưới Đoán Tạo Đường của Thiên Cơ Phong. Ở trong sơn cốc này giống như treo ngược, đáy cốc là một dòng sông lửa đỏ còn đang sôi trào và nổi bong bóng không ngừng, thỉnh thoảng có nham thạch nóng chảy bắn đến bên bờ, phát ra tiếng “xì” kinh người.

Lại một lần nữa trở lại trong lò luyện cực lớn này, Lâm Nhất không còn kinh ngạc như lúc trước nữa. Hắn lững thững đi tới bên bờ sông lửa đỏ kia, cảm nhận linh khí nóng hừng hực đập vào mặt.

Truyền tống trận lúc trước vẫn còn, không biết có người nào tới đây tu luyện không. Lúc này, sâu mấy chục trượng dưới nham thạch nóng chảy, Kim Long kiếm đang thu nạp linh khí, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái. Xem ra, lão Long còn tuân thủ quy định.

Nhìn xung quanh, Lâm Nhất tiện tay chỉ một cái, ánh sáng màu vàng thoáng chốc từ trên cổ tay bay ra, lướt qua dung nham mấy trượng, “Ầm” một tiếng đâm vào trong vách đá đối diện. Hắn giơ tay lên chộp một cái, vách đá này thật giống như bị đào một tảng đá lớn vài thước, lại bị roi vàng quấn quanh bay tới giữa không trung. Theo hắn bấm thủ quyết, roi đột nhiên thít chặt, chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang lên, tảng đá màu đỏ cứng rắn biến thành mảnh vụn, lại “tủm tủm” rơi vào trong nham thạch nóng chảy.

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, chắp hai tay sau lưng và khẽ gật đầu. Mà cái roi vàng kia hình như đột nhiên biến mất vậy, lặng lẽ trở lại trên cổ tay của hắn.

- Hiểu được cách sử dụng lực của Long Đan tới rèn luyện pháp bảo, ha ha! Lâm tiểu tử có tiến bộ!

Giọng nói của lão Long vang lên, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên, thần thức đi qua trận pháp cấm chế ở nơi đây, cho đến Đoán Tạo Đường. Cửu Long Tỏa Viêm Trận ban đầu vẫn còn, một bên trận bàn là một đệ tử ngoại môn đang đổ mồ hôi như mưa, dáng vẻ rõ ràng khổ không chịu nổi. Trong căn phòng đá có một đầu rồng đang phun lửa, có mấy tu sĩ đang luyện khí, ngược lại không thấy lão đầu râu bạc Giản Dĩ kia.

Thấy đầu rồng này phun ra ngọn lửa cũng không có gì khác thường, Lâm Nhất thoáng yên tâm, lúc này mới quay đầu nhìn chằm chằm vào trong nham thạch nóng chảy, trong thần sắc hiện ra mấy phần do dự.

Thân ở nơi này, cho dù không cần cố ý thổ nạp, linh khí nóng hừng hực nồng đậm kia cũng sẽ trực tiếp chạy về phía khí hải, bảy phần về Long Đan, ba phần về Kim Đan.

Từ sau khi Long Linh Quyết của Thăng Long Quyết đạt được tiểu thành, lúc vận công, Long Đan lại không vượt quá giới hạn. Nhưng với tình hình dưới mắt, chẳng lẽ giống như lão Long đã nói vậy...

Trong lòng vừa nghĩ, “Long Linh Quyết” ở bên trong thân thể vận chuyển, một long ảnh đã quấn quanh Lâm Nhất. Hắn hơi do dự rồi bước về phía trước, đi trong trên nham thạch sôi trào nóng chảy như giẫm trên đất bằng, lơ lửng không rơi. Nhiều lần, trên người hắn có ánh sáng màu vàng hiện lên, su đó chậm rãi chìm xuống.

Khi bản thân ở sâu ba trượng trong nham thạch nóng chảy, Lâm Nhất bị lửa bao quanh, mặc dù cảm thấy xung quanh cực nóng nhưng cũng không có khó chịu. Toàn thân hắn mặc long giáp, ở ngoài còn có một tầng Huyền Thiên Thuẫn đề phòng bất ngờ. Không thấy có chỗ nào không ổn, hắn ngồi xếp bằng, tay bấm ấn quyết, nhắm mắt điều tức.

Một tháng trôi qua, Lâm Nhất lại đi xuống sâu ba trượng. Đầu rồng Đoán Tạo Đường phun ra Địa hỏa vẫn như cũ, chỉ là linh lực có vẻ chưa đủ, ngược lại không ảnh hưởng tới luyện khí. Lại qua hai tháng như vậy, trong gian nhà đá có hai đầu rồng không thể dùng được. Chuyện này vẫn làm kinh động tới Các chủ Cổ Tiễu. Hắn tự mình đến trong huyệt động tra xét một lúc, ngoại trừ trên vách đá nơi đây có thêm một lỗ đá thì không thấy có gì khác thường, chỉ là phát hiện lực mạch linh yếu đi rất nhiều.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất đi tới Đan Dương Sơn đã hơn nửa năm. Lúc này hắn đã đi sâu vào ba mươi trượng trong nham thạch nóng chảy, áo bào sớm bị cởi ra, chỉ còn lại cơ thể cởi trần, còn có long giáp màu đỏ trên toàn thân, cả người giống như hòa vào Địa hỏa. Cùng lúc đó, chín con đầu rồng của Đoán Tạo Đường đã có một nửa không sử dụng được.

Vì thế, Cổ Tiễu thật sự sốt ruột, chỉ đành phải đi tới trong lòng đất tra xét. Sau khi không thu hoạch được gì, hắn lại báo cáo chuyện này với Tông chủ.

Sau khi biết được biết linh mạch xuất hiện tình trạng dị thường, Yến Khởi vốn muốn đích thân tới nơi xem. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì lại thôi. Cuối cùng y lại tuyên bố trăng có lúc tròn lúc khuyết, linh mạch cũng có lúc đầy lúc vơi, không cần ngạc nhiên, chỉ cần yên lặng theo dõi tình hình là được.

...

Bên trong Đoán Tạo Đường của Thiên Cơ Phong, một đầu rồng cuối cùng đã không còn sức phun nửa. Một bên là một vòng người vây quanh. Đó chính là những đệ tử kia, vẫn có Cổ Tiễu cùng Giản Dĩ đang nhăn mặt, nhíu mày.

- Tông chủ bảo chúng ta yên lặng theo dõi tình hình, nhưng tình hình đã dần không chịu nổi, vậy phải làm thế nào đây!

Nhéo chòm râu, Cổ Tiễu lộ vẻ bất đắc dĩ.

Một bên Giản Dĩ nhìn chằm chằm vào Địa hỏa, mắt cũng không đồng ý nháy mắt bỗng chốc, nói:

- Địa hỏa càng lúc càng yếu, chỉ sợ không tới mấy ngày sẽ tắt! Chẳng lẽ có người xâm nhập linh mạch mà không ai biết? Các chủ ngươi cuối cùng đã xem rõ chưa...?

Giản Dĩ nói thiếu đúng mực, Cổ Tiễu tức giận đến mức trừng mắt lên, mắng:

- Ngươi tưởng lão phu là mắt mờ sao?

Đối phương lại rụt đầu, thầm nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.