Kỳ thật ý tưởng của Kim Thánh vô cùng đơn giản.
Chỉ cần một mực quấn quít, không để Lâm Nhất chạy đi xa thì bất cứ lúc nào cũng có thể vây công được. Truyền thừa của Yêu tộc có đây, chuyện kia không phải là dễ như trở lòng bàn tay sao? Gã đã có tu vi vô cùng cường đại, cộng thêm mấy trăm tên Yêu tiên nữa, khoản vốn này đã đủ tung hành ngang dọc khắp Giới ngoại rồi.
Đợi đến lúc đó, cái thanh danh Hổ Đầu Yêu Tôn này chẳng phải là truyền đi rất xa sao?
So với Kim Thánh, thì Giám Dần luôn tự xưng mình là tu sĩ đương nhiên mưu mô hơn nhiều. Lão luôn miệng tuyên bố muốn đơn đả độc đấu với Lâm Nhất, đơn giản là chỉ muốn lạt mềm buộc chặt. Đợi đến lúc hai bên động thủ, hơn một trăm đệ tử Yêu tộc sẽ thừa cơ vây lên.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác Lâm Nhất lại không mắc mưu. Hai tên Yêu vương luôn tự cho mình là đúng, lại ngây thơ không biết rằng, từ lúc thiếu niên đối phương đã hành tẩu giang hổ. Là dùng âm mưu quỷ kế để từng bước vượt qua gió tanh mưa máu, hiện tại, tuy tuổi cũng không lớn, nhưng cái nhìn lại rất cay độc, hơn nữa còn cơ trí hơn người. Mấy tên Yêu nhân căn bản là không thể so bì được.
Ai ngờ, bỗng nhiên xuất hiện một vị bạch y tiên tử, khiến cho tình thế đột nhiên chuyển biến.
Lúc đầu vốn còn tưởng rằng, tiên tử kia chỉ đi qua nơi này, lại không ngờ được, nàng là vì Lâm Nhất mà đến. Mà nhìn cái dáng vẻ si tình đắm đuối của tiểu tử kia, bất kể ai chỉ cần có chút linh trí đều có thể nhìn ra, giữa hai người bọn hắn có giao tình.
Hiện tại thì tốt rồi, chỉ cần bắt lấy tiên tử kia thì không còn phải sợ Lâm Nhất cao chạy xa bay. Trong tình huống đối phương bị áp chế, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quả thật, một khi vận khí đã đến thì dù có muốn né cũng không né được. Khu vực tiên tử hiện thân lại chỉ cách bọn hắn mấy trăm trượng, là gần trong gang tấc đó! Chỉ cần né tránh phi hỏa lưu tinh trên đỉnh đầu là có thể dễ dàng tóm lấy nàng ta.
Mà mọi chuyện lại diễn ra vô cùng thuận tiện, hoặc nói đúng ra là vận khí đã đến thì làm gì cũng dễ. Tuy nàng kia cậy vào thần thông cường đại, không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng vẫn rơi vào chính giữa lớp lớp vòng vây.
Lâm Nhất, ngươi có bản lĩnh thì đến mà cứu người! Một khi đã đến, ngươi nhất định không thể thoát thân! Hay là không có can đảm? Chớ trách chúng ta lạt thủ tồi hoa! Ha ha!
Giờ này khắc này, mấy chục đệ tử Yêu tộc đã bao vây kín phạm vi mấy dặm chung quanh. Những người còn lại đang từng bước mò mẫm gia nhập vào vòng vây. Trên đỉnh đầu là lưu tinh loạn lạc. Dưới chân lại là hiểm địa thôn phệ vạn vật, nơi này giống như thiên la địa võng, Tiên Tử
Kim Thánh và Giám Dần tự cho là đắc kế, lại không ngờ được tình hình lại đột nhiên biến chuyển. Cách đó chừng mấy trượng đột nhiên có vô số đạo Long ảnh phá không hiện ra, mỗi con đều mang theo khí thế điên cuồng, sát cơ lăng lệ ác liệt lao đến mà không hề có một dấu hiệu báo trước...
Bất ngờ tập kích ở một khoảng cách gần như thế, căn bản là khiến người ta bàng hoàng còn không kịp chứ nói gì đến chuyện phản ứng. Mà đối mặt với thế công hung ác bất ngờ xuất hiện, theo bản năng của thú tính, Kim Thánh chỉ muốn nhanh chóng lùi lại né tránh. Mà trong lúc gã còn chưa kịp di chuyển thì Giám Dần cách đó không xa đã thét thảm một tiếng, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Không phải là nhằm vào chỗ mình sao? Kim Thánh trố mắt đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vài đạo Long ảnh đang đuổi theo Giám Dần. Ai ôi! Vị lão huynh đệ kia lành ít dữ nhiều rồi!
Chỉ trong chớp mắt, một tảng đá lớn mang theo ánh lửa từ trên trời giáng xuống, thiếu chút nữa đã đè Giám Dần rơi xuống bên dưới. Ai ngờ, ngay sau đó, là một loạt tiếng “phanh phanh” vang lên. Mấy Long ảnh truy đuổi theo lão đụng phải lưu tinh, thế đi đột nhiên dừng lại, giúp cho Giám Dần đang lăn lóc như quả bong bóng may mắn thaots được một kiếp...
Thấy vậy, Kim Thánh còn chưa kịp thầm kêu may mắn vì Giám Dần gặp đại nạn mà không chết thì chỉ trong chớp mắt, mấy đạo Long ảnh kia đột nhiên chuyển đướng. Ước chừng khoảng sáu đạo long ảnh, mỗi một đạo đều dài hơn mười trượng, từng con đều hung dữ giương nanh múa vuốt lao đến...
- Ngươi là người phương nào..
Kim Thánh đột nhiên bừng tỉnh, hai mặt trợn lên, hoảng sợ gào thét. Tình huống của gã quả thật quá thốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đánh lén chứ không thể tìm ra được tung tích của đối phương. Nếu như cứ tiếp tục vậy chẳng phải là sẽ phải ăn đủ sao? Là ai đang ẩn nấp? Quả thật là dụng tâm ác động! Gã cũng không suy nghĩ thêm nữa, vội vàng lùi lại phía sau, hai tay âm thầm vận lực, đồng thời nghiêm nghị phân phó:
- Ra tay...
Trong nháy mắt đó, hai tay Kim Thánh cũng âm thầm vận lực. Một đạo ngân mang mang theo khí thế tiên nhân hậu kỳ cường đại gào thét mà ra, nghênh đón long ảnh đang hung hăng đánh về phía này. Đạo thần thông này chính là do mười móng vuốt sắc bén mà gã đã mất nghì năm tôi luyện biến thành, uy lực kinh thế bất phàm! Thuận theo phân phó, rất nhiều Yêu nhân đã phục hồi tinh thần từ trong trạng thái mờ mịt, đồng loạt ra tay...
Vũ Tử đứng yên tại chỗ, đôi mắt mở to, lấp lánh tia sáng. Cái người đang cách nàng mười dặm kia vẫn đang khoanh tay đứng nhìn, vậy thì người mới ra tay đây là ai? Nhưng mà, dưới một kích hợp lực của hơn một trăm Yêu Tiên, dù cho có là cao thủ Thiên Tiên thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cũng trong lúc đó, lại có hơn mười đạo quang mang pháp lực rào rạt xẹt qua hư không đen kịt, từ bốn phương tám hướng đánh về phía sáu đạo long cảnh kia. Một màn kia thật giống như đom đóm bay múa, hoặc là sao băng đang đua nhau phát sáng. Chực chờ thần thông Kim Thánh tế ra để kết hợp lại, rồi sẽ lập tức cho đối thủ một kích lôi đình.
Cách chiến trường tầm mấy trăm trượng, Giám Dần may mắn giữ được mạng sau tai kiếp vẫn chưa thể nào lấy lại được thăng bằng, hơn nữa còn không nhịn được mà liên tục nôn ra máu tụ. Trong tình huống vô cùng chật vật, lão cũng bất chấp thương thế của mình, vừa sợ vừa hận, dốc hết sức lực hét lên:
- Phân thân! Là phân thân của tiểu tử kia... Hắn dẫn dụ chúng ta đuổi theo, là sớm rắp tâm hại người...
Pháp bảo thần thông tàn sát bừa bãi, lưu tinh không ngừng rơi xuống, tình cảnh vô cùng tán loạn, trong lúc này, lại vang lên một tiếng gào rú chói tang, càng khiến cho khu vực Táng tinh này trở nên rối ren cực điểm. Mà đứng cách đó khoảng hai mươi dặm, người nọ vẫn thờ ơ chắp hai tay sau lưng, hoàn toàn không có ý định ra tay. Vũ Tử cũng không chần chờ nữa, nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà của mình lên. Bất kể là ai đang âm thầm tương trợ thì đây cũng chính là thời điểm thích hợp để nàng thoát thân.
Vũ Tử vừa nghĩ đến đây thì sáu đạo Long ảnh cách nàng chừng ngàn trượng đột nhiên biến mất. Kế đó chỉ trong nháy mắt, một dáng người giống đúc Lâm Nhất xuất hiện chợt xuất hiện ở một vị trí cách nàng không xa. Đôi mắt kia sáng như sang, khí vũ hiên ngang, thần thái ngạo nghễ, rồi lại mang theo giọng điệu ôn hòa, giống như đang từng quen biết, mở miệng nói: