Vô Tiên

Chương 1184: Chương 1184: Đêm tối không ánh sáng (1)




Lúc này đang là giữa mùa hè, bầu trời đầy sao lập lòe, tiếng côn trùng kêu vang trong đêm hoang vắng tịch liêu.

'Quỷ Thị' trước đó ở chỗ hai sơn động thì có một cái đã sớm không còn hình bóng. Phía trước một động khẩu khác đang có một nhóm người vây quanh, phân hai phe địch ta giằng co nhau. Đột nhiên xuất hiện một tiếng hét thảm, trong phút chốc phá vỡ bầu trời đêm, kinh động đến tất cả mọi người.

Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, tất cả đều ngẩn người, kinh hãi muôn dạng.

Chỉ thấy một người trong nhóm tán tu này đã treo giữa không trung chẳng biết lúc nào. Sau tiếng hét thảm, tứ chi của hắn rối loạn vài cái, đột nhiên 'Ầm' một tiếng, máu thịt nổ tung văng tung tóe khắp nơi.

Sau đó có quang mang ám nhược loé lên, tiếp theo hóa thành một cái đại thủ hư huyễn. Nó dừng lại một chút đột nhiên biến mất, mang theo một trận cuồng phong cuốn về phía phía chân trời.

Tiếng gió đã đi xa, cốc yên bình lại. Nhiều tán tu khó giữ vững thần hồn, mặt xám như màu đất. Có người đã run run toàn thân, chỉ muốn quay đầu chạy thục mạng, e sợ đại thủ kia lại hàng lâm lần nữa. Có người sớm bỏ quên phi kiếm đặt mông ngồi phịch tại chỗ, trố mắt ngắm nhìn bầu trời như người bị động kinh. Còn có người hoảng sợ, mờ mịt ngơ ngác nhìn khắp trời máu tanh.

Đại thủ trong thần thức không có dấu vết kiếm tìm. Nó đột ngột xuất hiện lại bất ngờ biến mất chỉ vì bóp chết tươi một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Nếu không tận mắt chứng kiến ai dám tin đây là sự thật. Hết thảy mọi thứ vẫn còn như ác mộng xua mãi không đi khiến người kinh hãi bất an.

Màn vừa rồi cũng khiến cho Lâm Nhất kinh ngạc không thôi. Người chết chính là kẻ muốn ép mua long cốt từng nói muốn bóp chết chủ sạp. Ai ngờ sinh tử vô thường, vận rủi tới người, không ngờ thân lại rơi vào kết quả thi hài không còn như thế.

Mơ hồ nghĩ tới điều gì, Lâm Nhất âm thầm nhếch miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Đúng lúc này Lâm Giang Tiên bên cạnh hắn đã ngự không, nhắc nhở:

- Nhân cơ hội thoát thân đi a.

Lâm Nhất tỉnh ngộ, thân hình bay lên trời, không ngờ lại kề vai sát cánh cùng một lúc với Lâm Giang Tiên. Không đợi đối phương kinh ngạc, dưới chân hắn xuất hiện một thanh phi kiếm do đó mới chậm như thế. Nhưng chỉ giây lát sau hai người đã trốn vào bầu trời đêm, bỏ xa đám tán tu kia ra phía sau.

Giây lát sau đó thấy không có người đuổi tới, Lâm Giang Tiên vẫn còn vẻ sợ hãi không thôi, quay đầu nhoẻn miệng cười nói ra:

- Vừa rồi thật đúng là hù chết người. Cũng may cao nhân kia vô tình làm khó chúng ta, nếu không thì mạng nhỏ nguy rồi.

Trong khi đang phi hành, Lâm Nhất không quên nhìn mọi nơi, trong thần thức không ngờ lại không thấy Lam thành. Lòng vừa nghĩ hắn không khỏi hỏi:

- Vừa rồi không biết là vị cao nhân Cửu Châu nào, quả thật pháp lực thông huyền làm người ta phải ngước nhìn. Chẳng lẽ là Hóa Thần kỳ tiền bối?

Lâm Giang Tiên ngẫm nghĩ nói ra:

- Hóa Thần kỳ tiền bối bóp chết một Kim Đan hậu kỳ tu sĩ ngược lại cũng tầm thường. Chẳng qua là trước mắt bao người, người đó có thể tới vô ảnh đi vô tung, giết người trong vô hình lại dễ dàng như thế, thật là hiếm thấy a.

- Xin hỏi vị tiền bối này, chung quanh không tìm được Lam thành, ta và ngươi đang đi phương nào?

Lâm Nhất lại hỏi.

- Ha ha. Xưng hô tiền bối như thế nghe thật chói tai.

Bật cười một tiếng, Lâm Giang Tiên nói tiếp:

- Đi qua sơn cốc này về phía nam 3000 dặm là đến Lam thành. Ngươi còn muốn quay lại?

Nhất thời không muốn quay trở về Ngọc Sơn đảo thì đi Lam thành lại ở thêm mấy ngày cũng không có gì. Lâm Nhất đang muốn trả lời nhưng rồi chậm rãi dừng lại giữa không trung. Lâm Giang Tiên đã thấy tình huống khác thường trong sơn cốc phía dưới, liền xoay người nói:

- Những tán tu này luôn luôn tùy ý làm xằng làm bậy như vậy, chỉ vì muốn mượn 'Quỷ Thị' để cướp bóc. Ồ! Ha ha. Hà cớ gì ngươi khoanh tay đứng nhìn mà không xuất thủ cứu người.

Trong sơn cốc phía dưới, mấy vị Trúc cơ tu sĩ đang truy đuổi một nữ tử. Chỉ chốc lát sau nữ tử kia pháp lực khó khăn đã không cách nào ngự kiếm bỏ chạy, đành phải thủ tại một nơi sườn núi khổ sở đấu cùng bốn nam tử.

Nghe Lâm Giang Tiên trêu chọc, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nữ tử gặp nạn chính là Nguyễn Thanh Ngọc đã thấy trước đó, được sự dạy dỗ cũng được chỉ điểm mới tìm đến Quỷ Thị. Nữ tử này có tâm địa không tệ, dù sao thấy chết mà không cứu cũng không hay chút nào.

Nghĩ đến đây Lâm Nhất không chần chờ nữa, lao thẳng xuống...

Bốn nam tử ấy lần lượt là tán tu Trúc cơ trung, hậu kỳ, sau khi ra khỏi Quỷ Thị thì nhìn chằm chằm vào nữ tử một thân một mình, sau đó liền cùng nhau đuổi tới. Mắt thấy đắc thủ ai ngờ có người từ trên trời giáng xuống, khiến cho cả đám đều giật nảy mình. Người tới là một vị tu sĩ Kim Đan, còn xách theo một cây thiết bổng tử.

Thời điểm nữ tử kia đang kiệt lực chống đỡ, chợt thấy Lâm Nhất hiện thân. Nàng ta ngạc nhiên nhất thời không biết phải làm sao. Đây chẳng phải là vị tán tu không kiến thức kia sao? Mà khí thế thân làm gì còn là Trúc cơ tu sĩ.

Lâm Nhất hạ xuống, không kịp để ý tới Nguyễn Thanh Ngọc ngược lại nhìn bốn nam tử. Hắn nện thiết bổng trong tay một cái, một tiếng 'Ầm' nặng nề, một tảng đá lớn bên sườn núi bị chọc ra một cái lổ thủng. Hắn giương giọng nói ra:

- Ta không muốn giết người.

Bốn tán tu đều là hạng người gian xảo, làm gì không nhận ra dụng ý trong lời nói của vị Kim Đan tiền bối này.

Nếu muốn giết người không ai chạy thoát a.

Hai mặt nhìn nhau sau đó bốn người không dám nhiều lời, từng người ngự kiếm xoay người độn đi.

- Thì ra là ngươi. Không. Thanh Ngọc đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.

Tinh huống nguy hiểm nghịch chuyển giữ lại được mạng. Nguyễn Thanh Ngọc đã tỉnh hồn lại, thầm hô một tiếng may mắn, sau đó vội vàng thu phi kiếm. Nàng thi lễ đáp tạ mang theo vài phần xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.