Vô Tiên

Chương 997: Chương 997: Đi hay ở (2)




Lâm Nhất ngồi ngay ngắn ở trên ghế, không hề động đậy. Hắn nhìn tia nắng ban mai di chuyển rồi chậm rãi đứng lên, nói với cửa phòng:

- Đi theo ta, ta sẽ tiến cử ngươi tới Chính Dương tông. Nếu ở lại thì phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm người. Đi hay ở là tùy ngươi...

Linh Giám thở dài, trầm ngâm một lát mới nói:

- Quen biết một hồi, ta tiễn ngươi một đoạn đường...

Lâm Nhất khẽ gật đầu và không nói thêm gì nữa, chắp hai tay sau lưng đi ra gian nhà.

Giống như bỏ xuống phiền muộn trong lòng, nhưng vẻ mặt Linh Giám lại có vẻ nặng nề. Liếc nhìn bóng lưng rời đi, ông ta lại khẽ thở dài một tiếng, tiếp theo bước theo ra ngoài.

Thành nhỏ ở huyện Tế không khác mấy với các thành trấn khác, trên đường phố đã xuất hiện từng bóng người đi lại vội vàng trong gió rét. Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước, vẻ mặt hờ hững hòa vào trong gió. Hắn bước đi trầm ổn không loạn lại có vẻ khác biệt với mọi thứ xung quanh. Linh Giám đi theo sau lưng, trong lòng bớt đi một phần bình tĩnh, thêm một phần bồi hồi.

Hai người đi tới ngoài cửa thành, Lâm Nhất dừng lại xoay người. Linh Giám cũng dừng bước và cúi đầu.

Một đám người tập trung ở chỗ cửa thành, ngẩng đầu tò mò nhìn và không quên bàn tán. Vẻ mặt mỗi người khác nhau. Còn có tiếng khóc vang lên. Trên cửa thành có treo nhất hàng lồng sắt nhỏ. Bên trong chứa chừng mười gương mặt dữ tợn, có Đồng sẹo, có Liễu tú tài, tất cả đều là phạm nhân đã vượt ngục đêm qua. Mỗi người đều có vẻ kỳ quái, thể hiện hết tất cả trạng thái của thế gian trong gió rét này...

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua một phụ nhân, rời khỏi đám người. Khi hắn ngừng lại lần nữa, Linh Giám yếu ớt nói:

- Ta sẽ tự mình giải quyết tốt hậu quả...

Lâm Nhất không tỏ thái độ nâng cằm lên, vẫn không nói một lời nào. Linh Giám thoáng ngẩn người ra và lập tức bừng tỉnh, vội vàng tiến về phía trước. Trước mặt có mấy sai dịch áp giải phạm nhân, mà hai người bị xiềng xích chính là Tề Hắc Tử toàn thân đầy vết máu, vẻ mặt oan ức, còn có Tiểu Lan – thê tử của hắn ta.

Trên đường đi, Tề Hắc Tử bị đánh mấy gậy, trong người đau đớn, khẽ cắn môi cũng chịu được, nhưng trong lòng oan ức lại nhất thời khó giải. Cướp ngục chẳng liên quan tới mình, đại lao sập hắn ta cũng không trốn, ai biết làm thế nào đã quay về đến nhà! Sợ rằng là bị đạo nhân kia hãm hại đi. Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra tình hình thế nào thì đã bị sai dịch xông tới cửa. Một đêm này liên tục xảy ra những chuyện kinh hồn, cho dù hắn ta nằm mơ cũng không ly kỳ được như vậy! Tuy nhiên lại kéo cả thê tử vào khiến hắn ta mới biết được đây không phải là mộng.

Oan uổng quá! Thê tử hắn làm sao lại thành hung thủ của vụ án mạng được? Nhưng sai dịch đại ca nói người bao che xem như đồng phạn, đều bắt về hỏi tội. quốc pháp giống như lò lửa, mà củi đốt chính là những dân chúng thấp cổ bé họng như Tề Hắc Tử, nếu không, lửa kia sao có thể mạnh được!

Ơ! Sao đạo nhân trẻ tuổi này lại ở đây? Chẳng lẽ hắn muốn chê cười Tề Hắc Tử sao? Hừ! Chết, chẳng qua là tăng thêm một vết sẹ thôi! Nếu không phải bị đạo nhân này hãm hại, thê tử của hắn ta làm sao có thể bị dính líu vào. Dọc đường đi Tề Hắc Tử không dám ngẩng đầu, khi nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở trước cửa thành mới ưỡn ngực, lộ vẻ khí thế, thể hiện ra hết sự không cam lòng.

Linh Giám là quý nhân trong phủ huyện úy, các sai dịch đã sớm nghe được thần thông cùng thân phận của ông ta. Thấy thần tiên sống đích thân đến cửa thành, mấy người áp giải phu thê Hắc Tử tiến ra đón, không tránh được lại nịnh nọt một hồi.

- Thả hai người này ra, lão phu sẽ tự mình đi nói chuyện với huyện úy đại nhân của các ngươi...

Trong lời nói không cho phép người khác từ chối. Có thể, Linh Giám lúc này mới là tiên nhân cao thâm khó lường kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.