Thấy hai vị sư huynh cẩn thận như vậy, Hoa Trần Tử lơ đễnh nói:
- Lão đầu mặt đen Đạo Tề môn ám toám Lâm Nhất không thành, trái lại còn bị tiểu tử kia cắn trả. Nếu như không phải có ba vị tiền bối Văn Bạch Tử chạy đến thì nói không chừng ba nhà tiên môn bọn hắn sẽ trở mặt thành thù đấy. Bằng mặt không bằng lòng thì khó mà giữ được xu thế liên thủ được, không có gì đáng lo...
Không Huyền gật đầu, nịnh nọt nói:
- Cái vị hảo hữu chí giao của sư muội kia có thể nói là hữu dũng hữu mưu. Chỉ nói mấy lời đơn giản đã ly gián được ba nhà tiên môn, quả thật là rất hay!
Ánh mắt của Hoa Trần Tử sáng rực lên, có chút kiêu hãnh, cười hì hì.
Thấy sư muội tươi cười rạng rỡ, Không Nguyên ở bên cạnh cũng hào hứng theo, chen miệng vào nói:
- Lúc Lâm đạo hữu rời đi, may mà Tổ Sư nhà ta và mấy vị tiền bối khác cũng kịp thời hiện thân...
Lúc Lâm Nhất vừa rời đi thì chỉ trong nháy mắt, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ và Công Lương Tán đã chạy đến Xích Sơn. Lúc ấy, mùi máu tanh vẫn còn đang tràn ngập, tình hình hỗn loạn, ba vị cao nhân đều cảm thấy mờ mịt.
Sau khi biết rõ được ngọn nguồn, Công Dương Lễ cũng không bởi vì chuyện đệ tử bị giết mà tức giận. Trái lại chỉ thầm đánh giá, người nọ không chỉ có ma tu và đạo tu là cực kỳ bất phàm. Thậm chí ngay cả Yêu tu luyện thể cũng thắng Chân Vũ môn một bậc. Mà tam tu nhất thể giả thì lại càng hiếm có hơn. Vì thế cho nên, gã và Công Lương Tán đều có chung một suy nghĩ, cả hai người đều vội vàng chạy đi.
Văn Bạch Tử cũng không khó để đoán ra tâm tư của hai người bạn đồng hành với mình, nhưng lại muốn mượn cơ hội lần này để giận lây sang các nhà tiên môn khác. Ai ngờ sáu đại cao thủ Văn Huyền Tử, Tùng Vân tán nhân cũng đều đã lần lượt có mặt, khiến gã ta không đạt được tâm nguyện.
Hoa Trần Tử vẫn đắc ý không thôi, miệng nhỏ chu lên, nói:
- Hừ! Nếu như Văn Bạch Tử kia không phải đã đi trước một bước thì sư tổ há có thể tha cho hắn! Lão nhân gia người không chỉ ân oán rõ ràng mà tuệ nhãn và nhận thức đều rất anh minh...
Tuệ nhãn và nhân thức anh minh thì ai cũng sớm hiểu rõ đấy. Còn nguyên nhân chính thì mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau. Ở cách đó chừng mười trượng, Ninh Viễn nghe thấy đoạn hội thoại của ba người bọn hắn thì âm thầm lắc đầu. Gã ta điều động thần thức, thăm dò phía trước, ngoại trừ trận lốc xoáy càng lúc càng gần ra thì không còn thấy động tĩnh nào khác. Gã ta thầm nghĩ, chín vị cao nhân và vị Lâm đạo hữu kia đều khong thấy bóng dáng đâu, chỉ sợ là đã sớm tiến vào Thái Nguyên giới rồi...
Bão cát đập vào mặt, bước chân của bọn hắn bị ngăn cản. Hơn một trăm người đồng loạt dừng chân, ai nấy cũng đều cảm thấy rất căng thẳng.
Cách đó chừng năm trăm trượng, một vòng lốc xoáy rộng gần một dặm xoáy thẳng trời cao. Nhìn thì có vẻ như nó đang thông thả chuyển động, nhưng kỳ thật là đang mãnh liệt chảy xiết xoay tròn. Tiếng gió “ù ù” khiếp đảm lòng người. Từng hạt cát mịn theo gió gào thét, phả vào gương mặt từng người, thanh thế kinh người.
Cổ Tác thò đầu ra khỏi đám người, trên thân hắn ta đã xuất hiện nhiều hơn một tầng linh khí hộ thể. Toàn bộ cát mịn quét về phía hắn ta đều bị ngăn cản lại. Hắn ta đưa tay ra hiệu, trầm giọng nói:
- Nơi này chính là Phong sa thông thiên đạo, hay còn gọi là Minh nguyên cảnh hoặc là Minh Nguyên điện, là nơi câu thông hai giới Quan Minh và Thái Nguyên. Nơi này ẩn chứa phong ba mãnh liệt, không dễ xuyên qua. Không chỉ phải dùng pháp bảo phù hợp để phòng thân, còn phải cẩn thận...
Cổ Tác đưa mắt nhìn chung quanh, cũng chưa nói hết câu đã im bặt. Đệ tử của bổn môn thì còn nghe hắn ta dặn dò, còn đệ tử của hai già Chân Vũ môn và Công Lương môn thì đều trực tiếp ngó lơ hắn ta rồi. Ai cũng chủ động tế ra bảo vật của mình, lao lên phía trước.
Cổ Tác hừ lạnh một tiếng, buồn bực vô cùng. Sau khi tiến vào Hậu Thổ cảnh, đã có hơn ba mươi sư huynh đệ đồng môn đã chết trong các trận tranh chấp trên đường với Thần Châu môn rồi. Trước mắt chỉ còn lại hơn hai mươi người. Lúc Tiên cảnh mới mở ra, thì Đạo Tề môn được tính là người đông thế mạnh, mà hiện tại thì lại vô cùng thế đơn lực bạc! Mà bọn hắn rơi vào tình cảnh này đều là do một người gây ra. Cũng may sư phụ cũng không trách tội, trái lại còn thu nhận hắn ta làm đồ đệ. Ài, đã dùng hết mưu kế, dùng thủ đoạn để chiêu trò, nhưng lại chẳng thể động chạm gì được tên tiểu tử kia. Có lẽ, đây là số mệnh rồi! Đành thôi! Tâm nguyện sớm đã đạt được, tạm thời nên buông bỏ mối thù kia xuống...
Chân Vũ môn, Công Lương môn và Đạo Tề môn lần lượt tiến vào trong bão cát. Năm nhà tiên môn Thần Châu Môn cũng lần lượt tiến vào. Chỉ có đám đệ tử Bách An môn là vẫn đứng yên tại chỗ.
Minh Tâm nhìn về phía Chức Nương. Đối phương yên lặng không nói. Gã ta vuốt râu trầm mặc, rồi lợi dụng thân phận sư huynh để đề nghị:
- Đã có bảo vật phòng thân ta luyện chế ra, muốn xuyên qua trận bão cát này cũng không phải là khó. Nhưng mà Minh Nguyên cảnh lại hung hiểm khó lường, phải kịp thời ứng biến mới có thể chuyển nguy thành an. Mà đệ tử Bách An môn chúng ta trời sinh tính tình nội liễm, không thích chém giết, hơn nữa lại có rất ít thủ đoạn để tranh giành, lần này đi sống chết còn chưa biết...
Lời này quả thật là lo trước lo sau, khiến cho nhiều người cảm thấy nhụt chí. Nhưng nhìn những nhà tiên môn khác đều đã đi xa, đám đệ tử này vẫn cảm thấy không cam lòng.
- Sư huynh, cho phép ta được nói một câu...
Đôi lông mày thanh tú của Chức Nương cau chặt lại.
Minh Tâm vội nói:
- Sư muội có chuyện gì, xin cứ nói ra...
- Tiên duyên và tính mạng, cái gì nặng cái gì nhẹ không nói cũng hiểu. Chư vị đồng môn cần phải tự lượng sức mà đi, đi hay ở tùy ý.
Chức Nương nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Trái tim khẽ đập loạn một nhịp. Minh Tâm quay sang nhìn mọi người, cười cười nói:
- Tiên duyên có thể kiếm, nhưng sống chết lại không thể vãn hồi. Sư muội cùng ta không mưu mà hợp! Sư phụ từng nói, chuyến này đi chủ yếu là để rèn luyện...
Nhưng đột nhiên, gã như nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi:
- Sư muội, vậy thì muội tiếp tục tiến lên trước hay là quay về?
Mấy đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ cũng do dự không thể đưa ra quyết định. Mà hai cô nương là Quyên Tử và Lộ Nhi cũng đổ dồn ánh mắt về phía Chức Nương, lộ vẻ chờ mong. Đối phương cũng không hề có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói:
- Ý ta nói, sinh tử cũng là một trận rèn luyện...