Thuần Vu Phong kinh ngạc, vội vàng nói lời cảm ơn và vươn hai tay nhận lấy ấm ngọc, nhất thời quý trọng không thôi.
Lâm Nhất lại lấy ra một ấm ngọc, ung dung uống một mình. Tiên Nô luyện chế rượu hoa tuy nhẹ nhưng tinh khiết và thơm hợp lòng người. Tốt xấu gì cũng là tâm ý của tiểu nữ nhi gia, mình vị cũng rất ngon. Thấy Thuần Vu Phong ôm bầu rượu xuất thần, hắn tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ không hợp khẩu vị, ta đổi cho ngươi một vò rượu trắng...
Thuần Vu Phong ngẩng đầu lên, ấm ngọc trên tay đã biến mất. Hắn có chút thẹn thùng nói:
- Rượu ngon từ trong tay của Tiên Nô sư muội, tất nhiên còn hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch! Chỉ là không muốn nếm thử, lại cất kỹ...
Nhìn cử chỉ Lâm Nhất ung dung lại bình tĩnh tự nhiên, hắn âm thầm xúc động. Một tu sĩ hạ giới đã từng bị người đuổi giết phải chạy khắp nơi thoát thân, bây giờ đã trở thành cao nhân danh tiếng chấn động một phương, còn có tiên tử làm đồ đệ, làm bạn bên cạnh, cũng có rượu ngon hầu hạ, có thể nào không khiến người ta ao ước đố kỵ được!
Lâm Nhất hiểu rõ tâm tư của Thuần Vu Phong, cũng không có ý vạch trần. Đối phương có tu vi không tầm thường, tướng mạo lại tuấn lãng, làm người cũng không tệ. Nếu Tiên Nô có một người như thế làm đạo lữ, chắc là chuyện tốt. bất cứ việc gì cũng chú ý tới duyên phận, sao có thể cưỡng ép được!
Thuần Vu Phong thấy Lâm Nhất mỉm cười không nói, nhịn không được lại xấu hổ. Bất kể thế nào, vị này chính là sư phụ của tiên tử. Hắn dần bình tĩnh lại, ra vẻ hào hiệp nói tiếp:
- Gia sư lệnh cho ta đến đây, quả thật có việc muốn chuyển lời...
Lâm Nhất gật đầu ra hiệu mình đang nghe. Một tiên môn mới sáng lập, nghìn câu vạn chữ khó có thể chu toàn. Mà từ khi liên thủ cùng Hành Thiên môn tới nay, thực sự đã giảm bớt không ít phiền phức cho Cửu Châu môn. Môn chủ Tiên Nô rất nhàn nhã, tất nhiên có liên quan đến mình và năm đại trưởng lão trấn thủ, đồng thời không thiếu một phần công lao của Dư Hằng Tử. Lần này Thuần Vu Phong đến nhà, tuyệt đối sẽ không chỉ vì nữ nhi tư tình. Còn không biết có gì định nói, cứ chờ là được.
Thuần Vu Phong nói:
- Lần trước ngài ra tay trừng trị hai người Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử, có thể nói là chấn động tất cả trong giới. Hạ Nữ của Thủy Phủ vốn có chút do dự, sau khi biết được chuyện này cuối cùng đã buông xuống e ngại. Bây giờ tám Tiên Vực lớn, sáu nhà đã thành đồng minh cũng xem như thiên lôi mặc Hành Thiên Cửu Châu sai đâu đánh đó, chỉ có Thành Nguyên Tử cùng Qua Linh Tử trước sau vẫn có rắp tâm không rõ...
Hắn thoáng dừng lại, nói tiếp:
- Mà gia sư thăm viếng nhiều nơi, cuối cùng được biết hai người bọn họ đã cấu kết với ngoài giới...
Lâm Nhất nhướng mày, khẽ 'A' một tiếng. Tám nhà trong giới, chỉ có Tuế Phá cùng Thủy Phủ là nhỏ yếu nhất. Vì có biến cố, mỗi bên chỉ có tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ chống đỡ trong môn. Mà Hạ Nữ này là một nữ tử trung niên...
- Thành Nguyên Tử cùng La gia ngoài giới sớm có lui tới, cũng đã xem đã tiết lộ tất cả tin tức có liên quan tới ngài. Ba sư đồ hắn bị ngài đánh cho trọng thương ở Hành Thiên môn, may mà sư phụ tới cửa nhận tội đúng lúc cũng tiến hành khuyên can. Hắn mặc dù tạm thời bỏ xuống tâm tư báo thù, nhưng vẫn không chịu giảng hòa cùng Cửu Châu môn...
Thuần Vu Phong có vẻ tức giận, tiếp tục nói:
- Thành Nguyên Tử có lẽ có kiêng kỵ, nhưng Qua Linh Tử trước sau lui tới mật thiết cùng Lôi gia ngoài giới. Có chỗ dựa này, hắn căn bản không để gia sư ở trong mắt. Lúc này mặc dù gió êm sóng lặng, gia sư có chút lo lắng...
Hắn do dự một lát mới lại nói:
- Lôi gia nếu biết thân phận của ngài nhưng không thấy có động tĩnh gì, có thể có tính toán khác cùng Qua Linh Tử, chỉ sợ sau này sẽ gây bất lợi cho ngài...
Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn như trước, im lặng không lên tiếng. Thì ra là thế! Không trách được La Khôn Tử của La gia có thể gọi ra tục danh của mình, cuối cùng ầm ĩ. Lúc đó có thể thoát thân, mình đúng là may mắn! Mà một Lôi Thiên của Lôi gia, ngược lại giống như không biết quá nhiều. Hắn ở trong La gia, lẽ nào cũng có dụng ý khác?
Năm đó tuy cách xa trong giới, thị phi trước sau vẫn một đường đi theo. Mình Còn tưởng rằng chỉ có Yêu Vương của Yêu Vực mới là kẻ địch lớn mạnh nhất, trong lòng cũng tồn tại chút may mắn nên lại một lần rêu rao, nhưng không nghĩ nguy hiểm vẫn còn đi theo, chỉ là hỗn loạn giống chẳng hay biết gì, lừa mình dối người mà thôi. Nói như thế, nào chỉ là bất lợi đối với Lâm mỗ, Cửu Châu môn làm sao có thể may mắn tránh khỏi...
...
Thiên Ma Kết Giới, trên sườn núi.
Cây liễu được Tiên Nô chuyển vào vẫn là dáng vẻ khô héo. Xung quanh tĩnh mịch nặng nề, ngay cả huỳnh thạch giữa không trung cũng ảm đạm.
Ma tôn của Lâm Nhất từ trong chỗ tối hiện thân, một thân một mình giống quỷ mị. Hắn quay đầu liếc nhìn, mím môi giống như có chút nhức nhối.
Trước sau tốn năm năm, cuối cùng từ trong Huyền Băng lấy ra bốn mươi di hài của tiên nhân, lúc này mới sắp xếp cho Ngô Dung và một đám quỷ hồn thật sự.
Tuy nhiên, Lâm Nhất vẫn chưa thi triển hồn cấm thuật tới giam cầm những quỷ linh Hợp Thể này. Không chỉ thế, hắn còn đưa cho mỗi người một vạn Tiên Tinh, cũng lấy ra một mảnh đất ở trong Thiên Ma Kết Giới để cho đối phương tu luyện.
Một người tham tiền, cuối cùng lại hào phóng như vậy, làm cho Ngô Dung cũng bất ngờ! Hành sự không câu nệ tiểu tiết, hiểu được ân uy cũng tới, đây là phong độ của bậc vương giả! Thành kiến của hắn đối với Lâm Nhất dần dần thay đổi, được như ý nguyện mà dẫn dắt một đám thủ hạ bế quan tu luyện. Hắn không biết là sau khi người nào đó móc ra năm mươi vạn Tiên Tinh đã đau lòng rất lâu. Từ kiêu hùng đến nhân kiệt, lại tới vương giả, có thể nói là cái giá phải trả vô cùng xa xỉ!
Ngoài trăm trượng, tiếng ngáy truyền đến rất vang dội. Lâm Nhất nhìn về phía gian nhà đã và lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, dứt khoát đi tới dưới cây liễu ngồi xếp bằng. Sau một lát, ống tay áo của hắn run lên, từ trong không trung trước mặt xuất hiện thêm một tia sáng chớp động. Theo thần thức của hắn khởi động, có mấy khối tinh thạch từ trong đó bay vào bay ra.
Thấy tình hình như vậy, Lâm Nhất cười tà, bản tính Ma tôn hiện ra hết. Tất cả tu sĩ quỷ linh đều không có càn khôn giới, lại có khả năng thu lấy từng viên Tiên Tinh. Nguyên nhân không có gì khác, mỗi người đều tu luyện pháp môn thu nạp vật nhỏ có thể dùng. Có câu nói càn khôn trong tay áo, cũng không khác vậy! Ngô Dung hoàn toàn không giấu giếm hắn, dốc túi truyền cho. Bây giờ thêm cách tu luyện mới, mình cân nhắc đã lâu trận pháp giả thuyết với cùng lý lẽ ngũ hành.
Ngoài ra, sở dĩ không giam cầm những tu sĩ quỷ linh kia, chỉ vì ở trong Thiên Ma Kết Giới không ai chạy thoát được. Ngô Dung và thủ hạ dám có bụng dạ khó lường, chắc chắn tự mình chuốc lấy cực khổ. Thật sự có thể thu phục một đám binh sĩ phục vụ quên mình, ngược lại cũng là một thu hoạch ngoài ý liệu. Lúc này tạm thời mua một chút tiện nghi, sau này sẽ tính toán sau.
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây trong lòng Lâm Nhất đột nhiên không hiểu hoảng hốt, lập tức hăng hái không còn. Hắn vung tay áo thu hồi ánh sáng trước mặt, thất thần thật lâu. Rất nhiều người chỉ trích không chịu nói tới sự thật, mình trở nên mặt dày tim đen lại giả dối hay thay đổi như vậy từ khi nào? Sư phụ từng nói phải giữ lấy bản tâm mà hành sự, tiểu đạo sĩ từng trải qua kia đi đâu rồi...