Vô Tiên

Chương 2274: Chương 2274: Dĩ vãng không thể so sánh (1)




Một bên người đông thế mạnh, một bên rất nhiều cao nhân. So sánh với nhau, bên thứ nhất thật không gặp may.

Nhất là phía bên Cửu Mục, ngoài bảy tám Động Thiên cảnh sơ kỳ khôi lỗi ra, còn có một Thánh Nữ tu vi cường đại. Nếu thời khắc một bên đang vây công Cửu Huyền, đối phương có người nhân cơ hội làm khó dễ, tình hình cuối cùng như thế nào thật đúng là chưa thể biết được!

Lâm Nhất phân ra Ma Tôn chính là có phòng bị, mà hắn mới vừa rảnh tay liền xông tới Thánh Nữ Mộ Vân. Làm hại Vũ Tử sinh tử chưa biết, ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua cho nữ tử rắp tâm ác độc đó!

Thánh Nữ vẫn chưa tham dự chém giết, một mình im lặng một góc. Chợt thấy một bóng người mang theo sát khí ác liệt đánh tới, nàng ta hơi hơi nhíu mi, giơ tay lên nhất chiêu, xa xa có bốn lão giả phá vỡ hư không lóe lên một cái đến gần. Bản nhân nàng dường như vô tình dây dưa, không ngờ lại nhân cơ hội xoay người lui đi.

Thấy thế, Lâm Nhất gầm lên:

- Chạy đâu...?

Bốn vị lão giả liên thủ sóng vai chặn đường đi, từng người một thần tình sinh lãnh.

Lâm Nhất nóng lòng ngăn Thánh Nữ lại, nhưng bị người cản trở, không nhịn được quát lên:

- Thứ xác không hồn kia, cút ngay cho ta.

Song phương cách nhau còn có nghìn trượng, hai tay hắn huy động như ảnh, từng đạo pháp quyết điên cuồng trào ra. 36, 72, 108, 256, 512, Nhân Ma ấn, Nguyệt Ma ấn, Thiên Ma ấn, Chu Tước ấn, Huyền Vũ ấn nhanh chóng chồng chất, sau đó lại có 1,128 đạo pháp quyết, bạch hổ ấn đột nhiên mà thành.

Trong nháy mắt, hai phe địch ta cách nhau chỉ có 500 trượng, bốn đạo kim mang ác liệt chợt đánh tới với uy thế không thể cản trở. Mà Thánh Nữ thì trốn tránh tránh tránh trong đám người đang hỗn chiến, rõ ràng muốn mượn cơ hội thoát đi.

Lâm Nhất không rãnh rỗi chiếu cố, thầm hừ một tiếng, giơ tay lên nhất chỉ tới trước. Giữa không trung mơ hồ vang lên một tiếng chu tước hót vang, huyền vũ gầm gừ, bạch hổ hú dài, theo một đạo huyết quang nghìn trượng bỗng nhiên ra, phảng phất một đường tia nắng ban mai sau tàn dạ, xuyên qua hỗn độn nứt ra khe hở, ầm ầm bổ tới với thế phong lôi.

- Rắc...

Bốn vị lão giả vâng mệnh ngăn địch, vô tình tránh né, đứng mũi chịu sào đồng loạt đón nhận lục ấn hợp nhất Thiên Ma cửu ấn. Chỉ thấy huyết quang rơi xuống, mang theo một tiếng động tĩnh không lớn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lại có tiếng oành... vang thật lớn, bốn đạo kim mang với thế công đang mạnh lần lượt tan rã, ngay sau đ, đạo huyết quang quỷ dị kia đột nhiên hóa thành một thanh đại phủ khai thiên liệt diễm, điên cuồng nghiền ép tới với thế núi cao vạn trượng sụp đổ.

- Ầm, ầm...

Trong tiếng nổ trầm đục tê tâm liệt phế, có hai vị lão giả bay ngược ra sau tựa như cánh chim gãy vậy, dĩ nhiên là khó bảo toàn tự thân. Hai vị lão giả khác thì bị huyết quang thôn phệ, không còn sót lại một chút cặn nào. Mà đại phủ vẫn khẽ động cuồng phong xé trời càn quét, hơn mười bóng người kia đã hóa thành phấn vụn.

Thánh Nữ đã lên thật cao trên bầu trời, vết nứt cấm chế gần ngay trước mắt. Cho tới lúc này, Thanh Long trăm trượng đột ngột tới, liệt diễm, tia chớp nhanh như mưa rào. Càng quá mức hơn, một đạo hắc sắc bổng ảnh mười mấy trượng màu đen lăng không đập tới, uy lực thiên sát hung hãn không thể đỡ! Nàng ta không chần chờ, Lan Hoa Chỉ đón gió khẽ múa. Một loạt sương mù tự dưng mà đến, lại mang hàn ý vội vàng cuốn ngược.

- Oành, oành...

Liên tiếp nổ oành đùng, bóng gậy tan rã, Hổ đầu lộn vòng bay loạn. Tình hình của Thanh Long càng không chịu nổi, bay xuyên phá vết nứt không thấy bóng dáng đâu.

Thánh Nữ đánh lui một cú đánh hợp lực của Thanh Long Bạch Hổ, nhưng bị bách đã ngừng thế đi. Nàng ta mới chịu mượn cơ hội trốn xa, một đạo huyết quang đại phủ đón đầu đánh xuống. Nữ tử này hình như là có điều cố kỵ, không dám chống chọi, xoay người lóe lên hướng về sơn cốc, lập tức biến mất thân hình, rõ ràng là có ý tránh né.

Lúc này vội vàng tế ra Ngũ ấn hợp nhất, cũng có uy lực bất phàm, lại nghiền nát hơn mười bóng người. Lâm Nhất sao chịu buông tha cho Thánh Nữ như thế, muốn đuổi theo nhưng lại thôi. Hắn từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ khắp mọi nơi. Ba vị Động Thiên cảnh khôi lỗi đang đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đám người Liễu Đạo, Liễu Phàm liên tục lui về phía sau. Hiên Tử, Mạch Khâu và đám người Lôi Vân Tử đều bó tay không có biện pháp, không làm gì khác hơn là liên thủ dùng sức mạnh ngăn cản yêu tu đông đảo. Trong lúc nhất thời, bên ta dần dần có người chết.

- Vù vù...

Tiếng gió đột nhiên tới, Thanh Long đi rồi quay lại cũng không hề gì, thân thể trăm trượng lượn quanh đang giương nanh múa vuốt, cũng nổi giận đùng đùng phún vân thổ vụ. Xem ra mới bị thua khiến cho hắn có chút khó chịu!

- Hừ hừ...

Hổ đầu xách theo thiên sát thiết bổng đến trước mặt, trừng đôi hổ nhãn chỉ muốn tìm ra tung tích của nữ tử áo trắng kia.

Lâm Nhất thoáng nhìn theo hướng Thánh Nữ biến mất, như có điều suy nghĩ. Nhưng hắn không rãnh rỗi phân trần, mệnh Lão Long và Hổ đầu lưu ý vết nứt, lại xông tới đám người phía dưới, đánh tới ba vị Động Thiên cảnh sơ kỳ khôi lỗi. Thuận theo thủ quyết bay nhanh, Thiên Ma cửu ấn toàn lực tế ra lần nữa...

..

Cùng lúc đó, bốn người vây quanh Cửu Huyền khổ chiến không nghỉ.

Lại là một trận tiếng nổ trầm đục liên miên, bốn người lần lượt lui về phía sau. Lâm Nhất càng không chịu nổi, cho đến ngoài trăm trượng mới nỗ lực đứng vững vàng thân hình. So sánh với Động Thiên trung kỳ Cửu Huyền ấy, tu vi mình quá yếu. Cũng may bản tôn và Long Tôn hợp thể, hãy còn không đến mức thất bại thảm hại. Rồi nhờ sự giúp đỡ của Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung ba người liên thủ, nếu không như thế, chỉ sợ hắn chịu đựng không nổi đòn luân phiên nghiêm trọng.

Cửu Huyền một lần nữa đánh lui vây công, vẫn khí định thần nhàn. Tay y vuốt chòm râu, ánh mắt tuần tra, không kìm nổi thầm hừ một tiếng. Trước sau chỉ trong tích tắc, Động Thiên cảnh khôi lỗi còn dư lại không có mấy. Cứ theo đà này, tu sĩ và khôi lỗi còn sót lại của bên ta khó tránh khỏi phải dùng ít địch nhiều. Mà tiểu tử kia chẳng qua là tu vi Tiên Quân, đã tu được lục ấn hợp nhất. Đợi một thời gian, cửu ấn hợp nhất...

Đang suy tưởng, ba người đối phương thế công như thủy triều. Cửu Huyền không kiên nhẫn nổi, giơ tay tế ra pháp lực ứng phó, thời khắc đó đột nhiên bỏ không để ý tới Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung, không ngờ lại đánh tới Lâm Nhất đang ở nơi xa nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.