Vô Tiên

Chương 984: Chương 984: Diệp gia (1)




Lúc này, mấy con cháu Vạn gia đứng xem náo nhiệt đã sớm biến mất. Trong mảnh đất trống trước cửa, ngoại trừ máu thịt ra chỉ có hai kẻ thù đối diện nhau. Chỉ là Vạn Thanh Sam chỉ có thể nâng được nửa người trên, kinh ngạc nhìn tộc nhân của hắn bị tàn sát giống như mất hồn vậy. Ông ta nằm trên mặt đất nhưng không có sức đứng lên. Tay Lâm Nhất cầm theo ngân kiếm, vẻ mặt hờ hững, chậm rãi đi về phía trước. Hơn mười đường ánh sáng màu vàng đột nhiên tản đi, hóa thành từng thanh kiếm nhỏ bị hắn thu vào.

- Vạn Thanh Sam, trước đây khi ngươi giết ta, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không?

Lâm Nhất dừng lại khi còn cách đối phương một trượng, chậm rãi mở miệng nói.

Khóe mắt khẽ giật, toàn thân Vạn Thanh Sam đều là máu, vẻ mặt dữ tợn. Ông ta thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất hỏi:

- Nói vậy, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua ta...

Thấy vẻ mặt đối phương lãnh đạm, sát ý không giảm, ông ta có chút tuyệt vọng, căm giận nói:

- Hừ! Ngươi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, chỉ tiếc là năm đó ta không có thể giết chết ngươi...

Sắc mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, giơ trường kiếm trong tay lên.

Vạn Thanh Sam vô cùng căm phẫn, không còn giữ được vẻ uy nghiêm trước kia nữa, biểu hiện ra chỉ là một kẻ cùng đường bí lối. Vẻ mặt ông ta oán độc, giọng căm hận nói:

- Ai có thể ngờ được một tiểu bối Luyện Khí, cuối cùng lại có thể trở thành tiền bối Kim Đan! Đây chẳng qua là thời vận không đủ mà thôi, không trách được người khác, là số trời đã định! Ngươi có thể giết hết già trẻ trong Vạn gia ta để trút giận! Tuy nhiên ngươi cũng đừng đắc ý! Ta đã truyền tin tức ngươi đi tới Xích Hà Lĩnh cho Hắc Sơn tông, Chính Dương tông cùng Huyền Thiên môn. Ha ha! Trước đây tiên môn vì tìm tung tích của ngươi đã để lại Vạn Lý Truyền Âm Phù trong gia tộc, không ngờ đúng lúc phát huy công dụng. Lâm Nhất, ngươi giết nhi tử của ta, giết ta và tộc nhân ta, lần này ngươi không giống nổi...

Trường kiếm lộ ra từng sát khí, bốn chữ Vũ Chi Lang Nha chớp động, có thêm vài phần khát máu điên cuồng. Lâm Nhất ngắm Lang Nha Kiếm trong tay, khẽ nói:

- Cho dù không kết thành Kim Đan, ta cũng sẽ giết ngươi. Thời vận không đủ? Chẳng phải có câu mạng do mình làm ra, họa phúc từ trong lòng sinh ra! Giết già trẻ Vạn gia ngươi sao? Không cần nói khích ta. Đầu đảng tội ác đã giệt, ngươi bị trừng phạt là đúng tội!

Lâm Nhất bấm tay khẽ búng xuống lưỡi kiếm phát ra tiếng kiếm ngâm giống như tiếng hú của con sói cô độc trong đêm, nói tiếp:

- Báo tin tức của ta cho thiên hạ biết thì thế nào, ngươi tưởng ta thật sự sợ bọn họ sao? Ngươi chẳng qua là kẻ giỏi về gió chiều nào xoay chiều đó, lại lấy lòng khắp nơi nhưng chẳng được gì!

- Hừ! Ngươi biết cái gì! Vật tranh với trời, người có thể thích ứng mới có thể sinh tồn! Đừng nên nhất thời đắc ý lại càn rỡ...

Vạn Thanh Sam đe dọa. Vẻ mặt Lâm Nhất bất động, thuận miệng trả lời:

- Còn có một câu nói, nhân quả tuần hoàn, liên tiếp báo ứng sẽ khó chịu nổi!

Hắn chậm rãi giơ ngân kiếm trong tay lên, lạnh lùng nhìn đối phương và nói:

- Ngươi biết thanh kiếm này sao? Đây là Diệp Vũ Lang Nha Kiếm chuyên uống máu...

Sắc mặt Vạn Thanh Sam cứng đờ, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, mặt đã đen lại và phun ra máu. Ông ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu bạc kia, hận ý nồng đậm khiến con mắt nhìn càng thêm điên cuồng, tức giận gào thét...

- Trả mạng của con ta đây...

Vạn Thanh Sam đã không chống đỡ nổi, bỗng nhiên trợn tròn mắt và kêu lên không ngừng, cơ thể nâng dậy giơ tay chộp vào trong không trung, thiết trượng cách đó không xa vù một tiếng bay tới, lại bị ông ta xoay tròn, ném mạnh về phía kẻ thù.

Đối mặt với điên cuồng nhào tới Vạn Thanh Sam, đồng tử của Lâm Nhất hơi co lại, dưới chân không lùi mà tiến tới một bước. Theo ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, Lang Nha Kiếm bị hai tay hắn nắm chặt, đón đầu bổ tới.

- Keng...

Một tiếng động vang dội phát ra, ánh sáng màu bạc hiện lên, thiết trượng cứng rắn kêu lên u u cùng Vạn Thanh Sam đã nhảy tới giữa không trung bị Lang Nha Kiếm chém làm hai đoạn. Uy thế sức lực mạnh mẽ vội vàng cuốn đi, thiết trượng lạnh lẽo cùng cơ thể với dòng máu nóng bắn ra bay ngược hơn mười trượng mới rơi xuống đất.

Mái tóc dài cùng tay áo theo gió tung bay, khí thế toàn thân chợt biến mất, Lâm Nhất chậm rãi bình tĩnh lại, giơ trường kiếm ở ngang trước mắt. Trên lưỡi kiếm bạc cuối cùng lại sáng lên một tia máu đỏ, ở trong bóng đêm lại đẹp mắt như vậy.

...

Một kiếm hồng cắt qua bầu trời đêm lao đi. Không lâu sau đó lại có hơn mười kiếm hồng theo tới.

Ba vị tu sĩ hai nữ một nam lần lượt lao tới. Khi nhìn thấy tình cảnh thảm khốc ở trước cửa Vạn gia, nữ tu trung tuổi chỉ nhíu mày lại kiểm tra khắp nơi. Có lẽ không chịu nổi mùi máu quá nồng nặc, sắc mặt nữ tu trẻ tuổi có phần tái nhợt. Ngược lại, nam tử trung niên với tướng mạo tuấn lãng kích động, có phần quan tâm nữ tử đứng yên bên cạnh, nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.