Hoa Trần Tử chun chun mũi, sẵng giọng:
- Ta còn giữ lại một quả cho sư tổ...
Thấy đối phương mỉm cười nhìn về phía sơn cốc, đôi mắt của nàng cũng lập lòe, hết sức tùy ý cùng hắn bước lên, mang theo giọng điệu lĩnh giáo nói:
- Lâm Nhất này! Huyễn Linh thuật của ngươi có chút thần kỳ, không biết là có phương pháp hóa giải không?
Lâm Nhất im lặng, quay đầu liếc xéo nàng một cái. Cô nương bên cạnh hắn, hai gò má ửng hồng, thổ khí như lan. Đôi mắt như làn thu thủy, quyến rũ động lòng người. Hắn nhếch miệng, mới định mở miệng nói thì đối phương đã giảo hoạt cười nói:
- Chớ nói không biết Huyễn Linh thuật là thứ gì, càng đừng nói là lão đầu sinh tử chi địa không liên quan đến ngươi. Chỉ cần nói bí quyết của pháp môn Vô Tiên kia là được...
Tục ngữ có câu, ăn thịt người nhà thì khó, bắt tay người nhà thì lại dễ. Nha đầu trước mắt hắn cũng không phải loại người lương thiện gì. Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy thế, Hoa Trần Tử ôn nhu cười cười, nói:
- Ha ha! Ta đây là thành tâm lĩnh giáo đấy!
Nàng lại thuyên thuyên một hồi, nhưng kết thúc vẫn là một câu hỏi:
- Còn không biết làm thế nào để nhìn thấu dùng Huyễn Linh thuật để dịch dung đổi dung mạo đây?
Biểu cảm của Lâm Nhất chợt biến đổi, khóe miệng cười cười, hỏi ngược lại:
- Nếu như ngươi khám phá ra một lão đầu dịch dung biến đổi dung mạo thì còn cần gì lĩnh giáo pháp môn Huyễn Linh thuật nữa!
Nói xong, hắn lập tức chú ý đến động tĩnh của đám người Ninh Viễn ở phía xa.
Không ngờ đáp lại mình lại là một lời như vậy, Hoa Trần Tử vội vàng giải thích:
- Ta chỉ là suy đoán mà thôi...
- Trên đời này có pháp môn gì khó khăn thì liền phỏng đoán ra nó. Tu vi của ngươi thành công, thật đáng mừng!
Lâm Nhất thuận miệng trêu chọc một câu.
Hoa Trần Tử giật nãy, lập tức nhớ đến tình trạng chật vật của người nào đó trong sơn động, không nhịn được mà ngạc nhiên cười nói:
- Ngươi còn là kẻ thù dai...
- Ở vách đá và hẻm núi đều không thấy được bất kỳ khe hở nào, dù thế nào đi nữa cũng không thể trì hoãn...
Lâm Nhất đột nhiên chuyển chủ đề, có chút lo lắng nói:
- Tiên cốc đã biến thành tuyệt địa rồi...
Thấy Lâm Nhất không giống đang nói giỡn, Hoa Trần Tử cũng không tiếp tục dây dưa nữa, rất thức thời mà nói:
- Ninh Viễn cùng hai vị sư huynh của ta sớm đã phát hiện nơi này không ổn, mọi người đã tách nhau ra để tìm kiếm lối ra, mượn cơ hội đi thu hái linh dược...
Duỗi bàn tay bé nhỏ chỉ về phía xa xa, Hoa Trần Tử lại nói tiếp:
- Đó chính là Ninh Viễn và sư huynh nhà ta...
Trong phạm vi chừng mười dặm, có mấy người đang lưỡng tự trước một vách đá. Chung quanh sơn cốc cũng có những người khác đang lần mò.
Nghe vậy, Lâm Nhất liền gật đầu. Nhưng mà hắn đã sớm để lại Ngu Nhạc tú, chú ý đến hành động của đám người Ninh Viễn rồi. Dù vậy nhưng lại vẫn có chút bất an. Ở trên tiên cảnh bản đồ, căn bản là không thể tìm ra sơn cốc này. Nơi này đã bị phong ấn hơn ngàn vạn năm... Coi như cũng không bị sự sụp đổ của Tiên cảnh ảnh hưởng đến. Hơn nữa, tòa sơn động này có đến mà lại không có về, mọi chuyện quả thật quá mức quỷ dị...
Nhưng chợt vào lúc này, một tiếng nổ vang dội từ phía xa truyền đến. Lâm Nhất và Hoa Trần Tử cùng ngưng thần nhìn lại, sắc mặt của cả hai đều biến đổi. Chỉ thấy, ở trên tấm vách đá cách chỗ hắn chừng mười dặm, đột nhiên xuất hiện một huyệt động lớn chừng vài trượng. Một cỗ khí cơ điên cuồng từ trong rào rạt mà ra, mấy người Ninh Viễn đứng bên cạnh không biết phải làm sao.
Trong lúc đó, đột nhiên từ bên trong huyệt động bắn ra một trận bão táp màu đen. Vội vàng không kịp chuẩn bị, uy thế của trận bão khó mà ngăn được đám người Ninh Viễn bị xoáy lên cuốn bay ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, cuồng phong đã tiêu tán, trong sơn cốc hiện ra một con quái thú dữ tợn. Nó dài chừng năm sáu trượng, hai chân trước rất tráng kiện, cả người phủ đầy lân giáo, giống như giao lại không phải giao, giống như rồng lại không phải rồng, nó đạp không mà đứng, khí thế kinh người.
Bởi vì bị kích phát khoái chí, hoặc là nhận ra đám tu sĩ chung quanh, quái thú kia lập tức giương nanh múa vuốt ngẩng đầu phát ra một tiếng rống dài. Lại giống như tiếng rên rỉ, lạnh lẽo, lập tức khiến sơn cốc bị chìm ngập trong một mùi máu tanh nồng...
- Thần giao...
Hoa Trần Tử thất thanh la lên:
- Chính là Thần giao được ghi chép trong điển tịch. Nó có hai chân trước, ít nhất là tu vi hóa thần...
Lời này còn nói chưa xong thì từ bên trong huyệt động trên vách đá lại có thêm ba bóng đen khác lần lượt lao ra. Lại là hai con thần giao khác. Nàng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đã không nói thành tiếng nữa rồi, có chút bất lực lẩm bẩm nói:
- Thần giao dốc hết toàn lực, sư tổ cứu mạng...
Chỉ trong chớp mắt, từ bên trong huyệt động đã lao ra hơn mười con thần giao. Có con thì giống như rắn, chạy tháo về phía bụi cỏ trong sơn cổng, điên cuồng đi dò xét. Đám quái thú dài chừng hai ba trượng này, có thể so sánh với một tu sĩ tu vi nguyên anh, bọn chung vừa cắn nuốt linh dược, vừa chơi đùa lẫn nhau, còn có vài con thì trực tiếp lao đến đám tu sĩ đang ngây người.
Bốn con thần giao hai chân lăng không mà múa, lộ ra vẻ hung dữ, bễ nghễ bốn phương...