Vô Tiên

Chương 186: Chương 186: Đông Chí (2)




- Lâm sư huynh muốn thượng đông phần?

Hứa Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nhất không rõ nhìn về phía Hứa Nguyệt, cuối cùng bừng tỉnh gật đầu.

Đông chí đến, trên triều đình, sĩ phu bái hạ lẫn nhau, tên là bái đông; ti ấu bái tôn trưởng, xưng là hạ trường chí; tế bái tổ tiên là thượng đông phần; nơi dân cư đông đúc sẽ làm thành đông chí hội. Phong tục tương quan về đông chí, Lâm Nhất cũng có biết chút ít, cũng không để ý có phải thượng đông phần hay không, chỉ là muốn tế bái sư phụ và cha mẹ một chút mà thôi. Đại Viễn Hải mua vàng mã, nói vậy cũng là như thế.

Phía trước đi tới một đám đệ tử thanh sam, đám người Tương Phương Địa vội vàng né tránh, nhưng quay đầu lại không thấy Lâm Nhất.

Chờ đám đệ tử thanh sam qua đi, Lâm Nhất mới chậm rãi từ sau sạp hàng vàng mã đi ra.

- Lâm sư đệ, chớp mắt một cái liền không thấy, đang muốn tìm ngươi a!

Tương Phương Địa tò mò hỏi.

Lâm Nhất chớp mắt, cười nói:

- Tiểu đệ vẫn ở đây, Tương huynh tìm làm chi!

Tương Phương Địa cười ha ha, thầm nghĩ thật là mình hoa mắt. Cũng không biết hôm nay Lâm Nhất có ý định tránh né những đệ tử nội môn này. Hầu như mỗi lần gặp phải những người này đều sẽ sinh sự, vẫn là né tránh cho thỏa đáng!

Mấy người tiếp tục đi dạo, lúc trải qua quán trà lần trước cùng Văn Luân ngồi, cửa hàng đã đóng chặt. Lâm Nhất lưu tâm liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi nhớ tới Kim Khoa. Mỗi ngày vị Kim thiếu gia này theo sát Mộc quản sự, mấy tháng qua căn bản không ra sơn môn, nhu thuận giống như con mèo nhỏ. Như vậy cũng không tồi, ít nhất bảo vệ một cái mạng.

Lần trước tách ra, Lâm Nhất còn muốn thông qua Kim Khoa biết một ít việc bí ẩn. Nhưng thấy tính tình đối phương đại biến, cộng thêm mình không thèm để ý phân tranh trên giang hồ, liền ném việc này ở sau đầu.

Sau khi mình rời Thiên Long phái, tâm tình của Kim Khoa chắc chắn sẽ không tệ.

Đi dạo nửa canh giờ, mọi người liền trở về. Trên đường trở về, Hứa Nguyệt đều vô tình hay cố ý đi ở bên người Lâm Nhất, ánh mắt xinh đẹp luôn mang theo nghi vấn.

Nghi vấn là cái gì, Lâm Nhất vẫn không nghĩ nhiều. Sự tình hắn một mực lo lắng có chuyển cơ, không khỏi để hắn âm thầm may mắn!

Sau buổi cơm tối, Hàn Kế đến gọi bốn người Lâm Nhất đi tới trước sơn trang đợi mệnh.

Bốn người đi tới trước sơn trang của Ngoại Sự đường, đã người người nhốn nháo, chen vai sát cánh, sợ là tất cả đệ tử Ngoại Sự đường đều ở chỗ này.

Sau khi đám người Lâm Nhất đến, xa xa thấy trước cửa sơn trang, mấy chục cái đèn lớn cao hơn người xếp hàng ngang, treo lơ lửng thật cao, chiếu rọi xa gần sáng rực.

Trên đài cao, có bóng người lay động.

Lâm Nhất chưa từng thấy qua trận thế này, Văn Luân thiện giải nhân ý, ở bên tai nói nhỏ.

Lâm Nhất mới hiểu được, đây là hạ trường chí, những đèn lồng kia sẽ trắng đêm không thổi, vì cầu điều tốt lành cho năm sau.

Chỉ chốc lát, trên đài cao đi tới một người, chính là Mộc quản sự, cao giọng quát lên:

- Yên lặng!

Dưới đài tức khắc yên lặng không hề có một tiếng động. Tiếp theo lên đài chính là Mã trưởng lão, còn có bốn đệ tử, trên tay nâng lên một bức chân dung to lớn. Sau đó Mã trưởng lão nói một trận, cái gì đông chí dương khí lên, dâng hương tế bái chân dung gì đó...

Đệ tử Ngoại Sự đường cùng nhau hạ bái, Lâm Nhất cũng chỉ có thể theo ba người Hồ Vạn quỳ xuống.

Lại một tiếng:

- Lễ thành...

Chúng đệ tử dồn dập đứng dậy, một trận âm thanh vỗ quần áo qua đi, tro bụi nổi lên bốn phía. Tiếng cười, tiếng oán giận không dứt bên tai.

Lâm Nhất thấy mọi người tứ tán, cũng muốn đi về, lại bị Văn Luân kéo lại, theo Hồ Vạn và Trầm Đinh đi về phía trước.

Đi tới trước Hiến Chương phong, Văn Luân mới giả vờ thần bí nói:

- Sau đó ngươi sẽ biết!

Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, đệ tử Ngoại Sự đường hầu như đều tới, một mảnh đen kịt.

Chen chúc ở trong đám người, Lâm Nhất theo mọi người nhìn về phía Hiến Chương phong.

Cũng không lâu lắm, theo tiếng kêu kinh ngạc vang lên, mấy chục nơi đốt lửa trại, hỏa diễm trùng thiên bay lên cao mấy trượng, ở giữa không trung chiếu lên sáng rực, Hiến Chương phong sáng như ban ngày.

Lại một trận tiếng hoan hô, trên ngọn núi hạ xuống chín Hỏa Long, mỗi Hỏa Long dài chừng ba trượng, không biết vật gì chế thành, trên thân rồng hỏa diễm cháy bùng, bị đệ tử phía dưới hai tay nâng lên, nhanh chóng bay xuống, kéo thành Cự Long dài bốn năm trượng, trong cực kỳ đẹp mắt.

Vóc người Lâm Nhất cao hơn người thường một chút, chen chúc ở trong đám người, ngược lại nhìn rất rõ. Dưới thân rồng là chín đệ tử nội môn, nâng trường long cháy rừng rực, thi triển khinh công lao đi nhanh như chớp, ngược lại cũng không có bị lửa thiêu. Chỉ là chín tên đệ tử kia hắn cũng không xa lạ gì.

Trong chín người, Lâm Nhất nhận ra tám người. Theo thứ tự là hai đệ tử của chưởng môn và sáu đệ tử của trưởng lão. Một người trong đó rất lạ mặt, Lâm Nhất chưa từng gặp gỡ. Còn có một người để hắn cau mày.

Người này chính là Mộc Thanh Nhi, cũng kéo một Hỏa Long, từ trên ngọn núi chạy như bay xuống.

Những đệ tử này, hẳn là trẻ tuổi xuất sắc của Thiên Long phái. Từ Hỏa Long dài ngắn, liền có thể nhìn ra khinh công mỗi người cao thấp. Hỏa Long của Tần Nhân và Quý Thang mang theo tiếng gió, khí thế bất phàm, cực kỳ bắt mắt. Hỏa Long của Mộc Thanh Nhi thì kém chút.

Cửu Long gào thét lao xuống, vây quanh chín nơi có lửa trại xoay quanh, chín đoàn lửa to lớn xuất hiện ở chân núi, như Cửu Long hàm châu, thanh thế cuồn cuộn.

Cách đó không xa, là chưởng môn Thiên Long phái và các trưởng lão.

- Thanh nhi thật bướng bỉnh!

Tiết trưởng lão nhìn Mộc Thiên Thành oán giận nói, nhưng ánh mắt luôn nhìn Hỏa Long khéo léo kia, tất cả đều là ý mừng.

Mộc Thiên Thành vuốt râu cười nói:

- Con gái của Mộc Thiên Thành ta cũng không thua đấng mày râu, ha ha!

Mã trưởng lão nói:

- Tư chất của Thanh nhi hẳn là xuất sắc nhất trong những đệ tử này, nếu như có thời gian, nhất định trò giỏi hơn thầy mà thắng với lam!

Mộc Thiên Thành khẽ cười nói:

- Mã trưởng lão quá khen rồi, nha đầu này ham chơi tùy hứng, cũng may xảy ra sự tình lần trước mới có thu liễm!

Hơi trầm ngâm, hắn lại hỏi:

- Thanh Long tiết sắp đến rồi, mọi việc chuẩn bị như thế nào?

- Chưởng môn yên tâm, mọi việc đều đã chuẩn bị thỏa đáng!

Mã trưởng lão nghiêm nghị trả lời.

Như vậy liền được, Thiên Long phái ta quyết không thể khinh thường ! Ánh mắt Mộc Thiên Thành lóe lên.

Lửa trại đùng đùng vang vọng, hỏa diễm ngập trời, giống như từng thanh trường kiếm đâm vào bầu trời đêm.

Chín hỏa hoàn xoay quanh một lúc lâu, tựa như đột nhiên nổ tung, hợp lại, chín Hỏa Long tụ thành một chỗ, đầu đuôi nối liền, vây quanh một quả cầu lửa càng khổng lồ hơn.

Sau đó dị biến nổi lên, theo chín người thét dài, chín Hỏa Long đằng không nhảy lên, hỏa diễm bắn bắn ra bốn phía, tựa như kinh long tá giáp, như phi long tại thiên, như Cửu Long tụ nhật.

Cửu Long ở giữa không trung ầm ầm tập hợp, một tiếng nổ vang thật lớn, bắn ra hào quang chói mắt...

Chín Hỏa Long khí thế bàng bạc, cảnh tượng mỹ lệ đồ sộ, làm người ta nhìn mà than thở!

Các đệ tử cùng kêu lên hoan hô, đinh tai nhức óc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.