Lão giả vội vàng gật đầu đồng ý. Kiều Thiện nói tiếng cám ơn, liền bảo người cầm lái dựng ván cầu lên, không quên cao giọng hô:
- Lâm công tử cẩn thận dưới chân nhé!
Người tới chính là Lâm Nhất, hắn cười ha hả một cái, liền khép vạt áo gọn lại rồi chậm rãi lên thuyền, chắp tay với Kiều Thiện một cái rồi lại tới trước mặt lão giả, khom người trí tạ!
- Ha ha! Lão phu Đông Phương Văn Chi, trí sĩ quay lại quê hương, vô tình gặp được đồng đạo, thật là may mắn!
Lão giả trịnh trọng đáp lễ, nghiễm nhiên đã coi Lâm Nhất là một học trò chân chính.
Xong rồi! Thần sắc Lâm Nhất ngẩn ra. Thầm nghĩ, chuyện này thực sự là biến khéo thành vụng. Nếu kế tiếp đối phương lấy văn luận đạo, sợ là mình phải chạy thoát thân thôi. Nghĩ đến đây, hắn không dám tiếp tục giả bộ nữa, gội vàng nói:
- Tiểu tử vân du tứ xứ, tuy nói là tầm tiên vấn đạo, quả thật chỉ là nhàn hạ thoải mái đi du ngoạn thôi! Không đảm đương nổi lão tiên sinh coi là đồng đạo.
- Hả?
Sắc mặt của Đông Phương lão nhân trầm xuống, nhất thời phất ống tay áo một cái, trách mắng:
- Như thế nào lại nhàn hạ thoải mái? Chẳng qua là chơi bời lêu lổng mà thôi! Tuổi còn trẻ, lại không học vấn không nghề nghiệp. Hừ!
Ông ta quay người lại bước vào buồng nhỏ trên tàu, căn bản không để ý tới tình hình ở đầu thuyền nữa. Kiều Thiện sợ Đông chủ trách mắng, nháy mắt ra hiệu với Lâm Nhất, rồi mượn cớ có việc lui đi.
Thần sắc Lâm Nhất khá xấu hổ cười cười, đang nghĩ xem nên tự xử thế nào, lại nghe được một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.
- Vô tình gặp được đồng đạo, Bình Nguyên chân nhân Đông Phương Sóc, có lễ bái kiến!
Tôn tử của Đông Phương lão nhân, tự xưng là Bình Nguyên chân nhân Đông Phương Sóc, thi lễ với Lâm Nhất một cái rồi bước một bước về phía trước, có chút thân thiết cười nói:
- Đạo hữu quê quán ở đâu vậy? Xưng hô đạo hiệu thế nào?
Nụ cười trong khoảnh khắc cứng ở trên mặt, Lâm Nhất bất đắc dĩ đáp lễ lại, nói:
- Tại hạ Lâm Đại, nhàn vân dã hạc mà thôi! Cũng không có đạo hiệu!
- Đại ca! Tại sao huynh lại đi xung quanh xưng đạo hữu loạn như vậy?
Nhắc tới tu tiên bái đạo tựa như đã biến thành người khác, dáng vẻ của đại ca như thế làm muội tử của y như có sự không vui.
- Ha ha! Đây là đường tiểu muội Đông Phương Yến. Lâm Đại đạo hữu không cần khách khí với nó, cứ coi nó như muội tử của mình là được.
Đông Phương Sóc cực kỳ quen thân dẫn người tới gặp mặt, rồi lại chợt nhớ tới cái gì, loanh quanh tại chỗ, lẩm bẩm cằn nhằn gì đó:
- Đại! Cực dã! Không hợp với tiêu chí của đạo gia ta! Đại! Nhất dã! Có thể là hai, là ba, có thể sinh ra vạn vật, đạo hữu không ngại thì đổi tên thành Lâm Nhất mới hiển lộ ra căn bản của đạo gia ta. Thế nào?
- Không được!
Thất thanh nói một câu, Lâm Nhất không khỏi mang theo thần sắc thận trọng quan sát Đông Phương Sóc, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, lúc sau, hắn vẫn lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngày sau nếu có thành tựu tiếp tục bàn chuyện đạo hiệu cũng không muộn.
Ca ca si mê tiên đạo, mà người xa lạ này lại tâm đầu ý hợp như thế. Đôi mi thanh tú của Đông Phương Yến hơi cau lại, đi thẳng tới buồng nhỏ trên tàu.
- Lời này có lý!
Không để ý tới sự khác thường của cô muội muội, Đông Phương Sóc kéo Lâm Nhất đi tới chỗ đầu boong thuyền ngồi xuống, tràn đầy phấn khởi bắt đầu nói những chuyện hiểu biết về thần tiên.
Phút chốc, sương mù sáng sớm trên mặt nước tản đi. Khoác ánh bình minh, thuyền lớn chậm rãi lái ra khỏi Kiều gia trấn.
Khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, nhìn phong cảnh hai bờ sông, Lâm Nhất thỉnh thoảng gật đầu cười một cái. Đông Phương Sóc bên người vô cùng hứng thú nói chuyện, nhân tình phong cảnh các nơi trong Đại Hạ cùng với những đạo hữu làm quen được được gã kể ra từng chuyện từng chuyện một.
Bị Đông Phương Sóc hô tên lên thật đúng là giật mình. Tưởng có cao nhân lánh đời trước mặt. Lâm Nhất không thể không lưu ý tới người đệ tử nhà quan này, sau đó lại thấy yên lòng.
Đông Phương Sóc yêu thích tiên đạo nhưng quanh thân cũng không có sóng linh lực, chỉ là một người phàm tầm thường mà thôi. Mới vừa rồi nói chỉ là mượn đề tài để bắt chuyện, trong lúc vô tình mới tạo ra một sự trùng hợp như vậy. Mà làm người ta bất ngờ chính là tư chất có vẻ khác với người thường. Nói cách khác, đây là một người có thể tu luyện.
Đông Phương Sóc nói chuyện say sưa, chẳng qua là một vài tin đồn liên quan tới thần tiên quỷ quái. Đối với những chuyện này, Lâm Nhất không có hứng thú. Hắn để ý là có ai biết rõ tiên môn ở đây không, hoặc có chút lui tới nào không. Hay là, Đông Phương gia này có bối cảnh như thế nào.
Có lẽ là thấy đối phương dần hết hứng thú, Đông Phương Sóc có chút không cam lòng đứng lên, nói:
- Ta đã từng kết giao với một vị tiên nhân chân chính...
Lúc này, thuyền quẹo đi, ra khỏi thủy đạo hẹp ở sau lưng, đi vào một quãng sông rộng thùng thình hơn mười trượng. Sau khi buồm bứt lên, cảnh trí hai bờ sông chỉ một thoáng đã sinh động hẳn lên.