- Sư muội yên tâm, không sao đâu!
Xa Hải dùng tay trái nhặt đao lớn lên, bảo vệ ở bên cạnh Viên Phượng Minh, ánh mắt hung hăng nhìn chăm chú về phía chiếc thuyền nhỏ ngoài xa. Trong lòng hắn rất hận, không ngờ bọn thủy tặc này lại có tên nỏ.
Trong lòng phu thê hai người càng thêm nặng nề.
Ba tên thủy tặc cầm cung nỏ trong tay đứng bên cạnh nam tử đen gầy thấy nỏ bắn trúng đích thì sắc mặt vui mừng.
Đám thủy tặc vây quanh thuyền lớn thấy trong bốn người đã có ba người bị thương, tâm tình không khỏi kích động kêu gào không ngừng, lại lao về phía trên thuyền.
- Sư muội đừng lo, vi huynh nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho sư muội!
Xa Hải nhặt đao lớn lên, ngẩng đầu đứng thẳng và trầm giọng nói.
- Ta ở cùng sư huynh, dù có ở trong nước lửa cũng có gì ngại?
Viên Phượng Minh dựng ngược mày liễu, trong mắt hạnh đầy uy phong, nàng đứng sóng vai cùng Xa Hải, giọng điệu trở nên kiên định.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, hai người trái lại bỏ xuống tạp niệm, muốn liều mạng!
- Các ngươi là oan gia phương nào, không ngại hãy xưng tên ra, cùng gia gia đánh một trận sống chết mới xem như là hảo hán. Trốn ở một bên, đâm sau lưng đánh lén là hành vi tiểu nhân. Phì! Thứ gì đâu!
Xa Hải giận dữ hét.
Nam tử đen gầy này cười lạnh một tiếng và nhẹ nhàng phất tay. Ba người bên cạnh y lại giơ cung nỏ lên.
Xa Hải nhìn thấy vậy thì trong lòng lạnh giá. Trên thuyền này không có chỗ tránh né, hai phu thê bơi không tốt. Đúng là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Trong mắt Xa Hải nén giận, bảo vệ cho Viên Phượng Minh.
Xa Hải cầm đao lớn, đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng tên nỏ bắn tới, lại thấy trên mặt thủy tặc trên thuyền nhỏ kia lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía khác.
Trong lòng Xa Hải cùng Viên Phượng Minh đề phòng, nhìn theo ánh mắt của thủy tặc...
Chỉ thấy thuyền lớn phía sau không để ý tới hai chiếc thuyền nhỏ theo sát không ngừng, một đầu lao về phía chỗ nước cạn. Trước thuyền chính là Lâm Nhất cầm sào dài trong tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Trong giây lát ngắn ngủi, khi thấy mấy người Xa Hải đã bị tên nỏ đánh lén, trong lòng Lâm Nhất nổi giận.
Chiếc sào dài trong tay hắn điểm vào trong nước, người đã bay lên thật cao như diều hâu vồ thỏ, nhanh như tia chớp đã nhảy về phía chiếc thuyền nhỏ bao vây tấn công Xa Hải.
Người ở giữa không trung, sào dài trong tay của Lâm Nhất tự nhiên vung lên, tạo thành dải nước bay qua trời, đánh về phía chiếc thuyền nhỏ.
- Ô...
Thoáng cái, sào dài đã đánh lên trên thuyền nhỏ.
- Ầm...
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc sào dài nát bấy, chiếc thuyền nhỏ đã thành một đống gỗ vụn. Hai thủy tặc phía trước không kịp tránh chỉ còn máu thịt mơ hồ, xoay người rơi xuống nước.
Trong thoáng chốc, một chiếc nhỏ thuyền gỗ biến mất ở trước mắt mọi người.
Lâm Nhất rơi xuống, bước chân đi trong không trung vài bước. Bóng dáng hắn lóe lên, đã đến trên một chiếc thuyền nhỏ khác.
Trên thuyền có bốn năm tên thủy tặc hoảng hốt lo sợ, luống cuống tay chân, gào thét không ngừng.
Vài sương máu bắn ra, thoáng cái đã trở nên yên tĩnh.
Lâm Nhất đứng một mình ở trên thuyền nhỏ, không dính bụi trần, chỉ có trên cương đao cầm trong tay vẫn còn vết máu chói mắt.
Nước sông ào ào chảy. Mọi người xung quanh dường như tỉnh mộng.
Xa Hải cùng Viên Phượng Minh ngạc nhiên cùng niềm vui bất ngờ. Kinh ngạc là tiểu đạo sĩ năm đó lại có thân thủ cao cường như vậy, giết người cũng sạch sẽ, lưu loát như vậy. Mừng là có Lâm Nhất ở đây mới có thể biến nguy thành an.