Vô Tiên

Chương 841: Chương 841: Đúng là lắm trò! (2)




- Đi Huyền Thiên điện...

...

Đại môn của Huyền Thiên điện đóng chặt. Bên ngoài hơn mười trượng, hơn mười tu sĩ phân tán đứng đó. Chỉ có năm người đứng đầu, đều là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, vẻ mặt nghiêm túc.

- Cấm chế của Huyền Thiên điện này quá mức kinh người, chúng ta hoạt động liên tiếp mấy ngày vẫn không thể tới gần được nửa bước!

Người nói chuyện là Quyền Vưu của Định Hải tông. Dư Hành Tử ở một bên vuốt râu dài, gật đầu đồng ý, nói:

- Khoảng cách mười trượng này không khác gì rãnh trời. Càng chưa nói tới còn có cấm chế trên cửa, cũng có uy lực phi phàm. Muốn vào Huyền Thiên điện, khó! Khó! Khó quá!

Dư Hành Tử nói ba từ khó liền nhau, làm Công Dã Bình đứng phía sau cách đó không xa sinh lòng không vui, nhưng cũng không làm gì được. Tuy là thiếu tông chủ của Hắc Sơn tông, thân phận trong tông môn vô cùng tôn kính, nhưng ở chỗ này, trước mặt năm cao thủ Kim Đan hậu kỳ, gã thực sự không có cơ hội nói gì được. Muốn mạnh mẽ gỡ được cấm chế, chỉ có thể dựa vào tu vi.

- Hừ! Chúng ta thân là tu sĩ, há lại sợ khó lùi bước?

Đạt Mông hừ một tiếng, hiển nhiên là không muốn buông tha. Dư Hành Tử bị nói thì đầy mặt tức giận, rồi lại lập tức cười ha ha, trầm ngâm không nói, chỉ có điều con ngươi lóe lên tinh quang, cũng không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Uổng Xích của Hắc Sơn tông cũng lấy thiết ấn ra, nói:

- Chỉ còn ba tháng nữa là tới ngày Huyền Thiên tiên cảnh đóng cửa, lúc này mà nói gì cũng đều là quá sớm.

Đang khi nói chuyện, ông ta vươn tay vung lên, một chùm hắc phong tự nhiên sinh thành, bao lấy thiết ấn lớn khoảng mấy trượng, mang theo khí thế kinh người ném về phía trước.

Một tiếng ầm vang lên, thiết ấn cuốn ngược, bay trở lại. Lúc tiếng vang còn chưa dứt chỉ thấy bên trong phương viên mười trượng của Huyền Thiên điện đã bị ánh sáng bao phủ, Huyền Thiên điện cao chín tầng lại tựa như ẩn như hiện, như thực như ảo, lộ ra sự quỷ dị và khó lường khó tả.

Nếu đã động thủ, không ngại tiếp tục thử một phen. Mang theo tâm tư giống nhau, bốn người còn lại đều lấy pháp bảo ra luân phiên tấn công về phía cấm chế của Huyền Thiên điện. Trong khoảng thời gian ngắn, trên sân rộng không ngừng vang lên tiếng nổ, thanh thế rung trời. Ngũ đại cao thủ hợp lực tấn công, khí cơ mạnh mẽ bao chùm sân rộng, làm những tu sĩ còn lại khó có thể chịu đựng được, nhao nhao lui lại tránh né.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Huyền Thiên điện vẫn bất động, ngũ đại cao thủ Kim Đan bất đắc dĩ lần nữa thu tay lại. Dư Hành Tử như sớm có dự liệu, thần thái ung dung, hiển nhiên là mới vừa rồi chưa dùng hết toàn lực. Muốn mạnh mẽ phá vỡ cấm chế tiên gia của Huyền Thiên điện này, chẳng qua là một chuyện đáng chê cười. Nếu không, Huyền Thiên điện từ ngàn năm nay tại sao lại vẫn bình yên vô sự như vậy được. Cùng động thủ một lúc chẳng qua là muốn thể hiện Huyền Thiên môn thật sự không có phương pháp mở cấm chế này ra, chuyện này không tổn hao tới mặt mũi của sư môn, còn có thể mượn cơ hội này để kết thúc với Hắc Sơn tông nữa? Nếu biết đã không mở được cấm chế ra, vì sao còn ở lại đây nữa? Theo lệ hành sự mà thôi, cũng phòng bị có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Tâm tư của Dư Hành Tử đương nhiên không ai rảnh đi đoán; Uổng Xích cùng Đạt Mông khuôn mặt âm trầm, đang suy nghĩ đối sách; Yến Khởi thần sắc như thường, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Huyền Thiên điện, hiển nhiên là không cam lòng dừng tay như vậy; Quyền Vưu thì gương mặt buồn khổ, ôm cánh tay thở dài. Mấy người này vừa rồi đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Vì vậy, mỗi người đều lui về phía sau, tản ra, lúc đang nghỉ ngơi không khỏi có ý muốn thử động thủ lần nữa sau khi nghỉ xong.

Yến Khởi một mình đi tới một góc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc hơi có vẻ kinh ngạc. Mấy vị cao thủ Kim Đan còn lại lập tức nhận ra dị thường, nhao nhao nhìn theo, chỉ thấy phía xa xa đột nhiên có ba tia kiếm hồng bay tới, lại có năm tu sĩ tới. Một lúc sau, rất nhiều tu sĩ ở bốn phía cũng xoay qua chỗ đó, trong nháy mắt, người kinh ngạc cũng có, người hững hờ cũng có, người oán hận cũng có.

Trong nháy mắt, ba tia kiếm hồng liền đi tới phía trước mọi người, cách không xa hạ xuống. Trước mắt bao người, Lan Kỳ Nhi áo trắng như tuyết, thần thái như thường, quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau liền dẫn theo Thu Thái Doanh đi về phía Huyền Thiên môn, tiến lên bái kiến chư vị đồng môn. Tiển Phong sớm đã nhìn thấy thân ảnh luôn quanh quẩn trong lòng, sắp sửa đi ra khỏi đám người để đón lại thấy sư muội liếc mắt đưa tình với tiểu tử kia, gã giậm chân xuống, trong ánh mắt là thần sắc oán độc, đi về phía sư phụ Dư Hành Tử.

Người tới có năm, hai người là đệ tử của Huyền Thiên môn, ba người còn lại dĩ nhiên là đệ tử của Chính Dương tông. Cảnh này khiến Yến Khởi đang cô độc cảm thấy khá ngoài ý muốn. Mà sau đó lại nhìn thấy thanh niên mặc áo bào tro kia, thần sắc của gã trở nên lạnh lùng.

- Bái kiến sư bá!

- Bái kiến tổ sư!

Ngọc Lạc Y tất nhiên đã nhìn thấy thân ảnh ngạo nghễ kia, vội vàng cùng Mộc Thiên Viễn tiến lên bái kiến. Lâm Nhất theo phía sau, cũng cúi người nhẹ giọng nói:

- Xin bái kiến tiền bối!

Khoát khoát tay tỏ vẻ đáp lễ, Yến Khởi nhìn chằm chằm Lâm Nhất, trầm giọng nói:

- Bây giờ mới qua được mấy ngày, ngươi lại đã thành tu sĩ Trúc Cơ rồi. Tiểu tử ngươi, quả thực là lắm trò...

Đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người của Yến Khởi, Lâm Nhất chưa trả lời đã nghe được một giọng nói còn âm trầm hơn vang lên.

- Tiểu tử này đương nhiên là lắm trò rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.