Vô Tiên

Chương 1916: Chương 1916: Được cái này mất cái khác (1)




La Hận Tử còn chưa từng bị người sỉ nhục như vậy, ngay cả gia chủ La gia La Thanh Tử cũng không dám! Nàng ở trên tinh không, áo bào đen dung nhập vào trong sự yên lặng ở nơi đây, duy nhất chỉ có mái tóc bạc nhẹ nhàng tung bay, trong hai mắt chớp động đầy vẻ tức giận cùng sát cơ!

Một người trẻ tuổi với diện mạo xấu xí lẻn vào La gia sáu, bảy năm, trộm đi bức tranh cuộn của Vũ Tử không nói, bị bao vây còn cuồng vọng và kiêu ngạo, đúng là cả đời hiếm thấy! Hôm nay không quan tâm ngươi là kẻ gian do nhà nào phái tới, hay là sâu mọt vô pháp vô thiên cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này! Che giấu tu vi thì thế nào? Đúng là vị cao nhân cảnh giới Phạm Thiên, còn có thể bị đuổi kịp, bị bao vây sao? Ở trước mặt lão thân phô trương thanh thế, tự mình chuốc lấy cực khổ thôi!

La Hận Tử vung ống tay áo lên, bàn tay to mây mù do pháp lực tạo thành tự nhiên chậm rãi biến mất...

Thấy thế, hơn mười một đệ tử La gia tản ra ngoài trăm dặm, trên tay của mình đang thi triển cấm pháp cũng chậm lại.

Tình cảnh này khiến cho Lôi Thiên không còn hăng hái xem náo nhiệt nữa. Hắn mang theo vài phần cẩn thận, chậm rãi lùi lại về phía sau, nhưng vẫn vô tình hay cố ý ngăn cản một lối đi.

Lâm Nhất lại thành cuồng đồ trước kia, sau khi phát tiết vài câu, uất nghẹn trong lòng mới bớt đi một chút!

Ma đạo sẵn có ba phần ma tính làm sao phải câu nệ tới sự sống! Chỉ mong bản thân ta không mất, lại phóng túng một hồi thì có thể thế nào!

- Lão khất bà! Ta không có ý đối địch với La gia, thế nhưng ngươi nhiều lần ép ta...

Lâm Nhất tiếp tục mắng chửi cũng không người lên tiếng trả lời. Hắn đang nói chợt dừng, đột nhiên biến mất.

Ngay vào lúc này, La Hận Tử đã thò hai bàn tay gầy gộc ra chộp vào không trung, khí cơ thiên địa thoáng biến đổi, trong phạm vi mấy chục dặm đột nhiên chìm tỏng biển lửa. Nàng cười gằn nói với vẻ căm hận:

- Dựa vào ngươi cũng xứng để đối địch với La gia ta sao...

Theo pháp quyết của nàng phát động, lửa cháy mạnh hơn, giống như muốn thiêu đốt cả bầu trời, chỉ một lát sau sẽ biến không trung nơi đây thành hư không!

Thần thông của cao nhân tiền bối quả nhiên không tầm thường! Ngoài trăm dặm, trong lòng mỗi đệ tử La gia đều khiếp sợ, vẫn liều chết trấn thủ ở các nơi chỉ sợ để cho có người chạy trốn.

Lôi Thiên đã sớm trốn về phía xa, vừa lưu ý động tĩnh trong biển lửa, vừa có phần hứng thú nhìn La Hận Tử thi triển thủ đoạn! Tu vi của tiểu tử đó thế nào, sẽ lập tức thấy rõ thôi...

- Ầm...

Tuy nhiên, trong biển lửa đột nhiên vang lên một tiếng sấm, một cái búa lớn màu đen hơn mười trượng bỗng nhiên lao ra, đúng lúc thoát khỏi từng ngọn lửa màu đen cháy mạnh, mang theo uy thế núi lở đất nứt chợt bổ về phía La Hận Tử. Một bóng người dần hiện ra sau đó, mái tóc dài bay ngang, trên gương mặt đầy sát khí, ra sức vung quyền giống như đã phát điên. 'Ầm, ầm' hai tiếng, hai long ảnh mờ ảo phá không lao lên, gào thét nhào về trước với khí thế không thể đỡ!

Lâm Nhất phá tan biển lửa dễ dàng, làm cho mọi người bên trong sân bên ngoài có chút bất ngờ. Búa lớn này có uy thế ngập trời, tuyệt đối không thể khinh thường. Quyền phong long ảnh càng hung hãn khác thường!

Trong mắt La Hận Tử chợt nghiêm lại, mơ hồ cảm thấy không ổn. Nàng không dám chậm trễ, hai tay áo vung lên. Biển lửa đột nhiên cuốn ngược, lập tức phóng lên cao và hóa thành một bức tường lửa cháy mạnh sừng sững ở trong tinh không, có thể nói là vô cùng đồ sộ.

Ở trên không trung, tốc độ của Lâm Nhất không ngừng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, mang theo búa lớn, long ảnh chợt xông về phía, cắt ngang qua bức tường lửa cháy mạnh đang ngăn cản ở phía trước.

- Ầm...

Trong một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, bức tường lửa rộng mấy chục dặm ầm ầm vỡ nát. Búa lớn, long ảnh theo đó biến mất, lại dâng lên sóng dữ bão táp cuốn ra, uy thế vẫn kinh người!

Một chiêu liền bị thua? La Hận Tử còn đang kinh ngạc, uy lực pháp lực còn sót lại đột nhiên tới. Nàng không kịp né tránh, vội vàng lấy ra từng tầng cấm pháp ngăn cản ở trước người, lại đều tan vỡ từng tầng một, khí cơ phản phệ điên cuồng kéo tới. Nàng biến sắc, vội vàng kêu lên:

- Lôi Thiên! Còn không ra tay trợ giúp...

Lời mới ra khỏi miệng, nữ tử này đã “Ầm” một tiếng và bay ngược ra ngoài...

Các đệ tử La gia canh gác xung quanh đều sững sờ. Lôi Thiên cũng đứng không nhúc nhích, ánh mắt ngạc nhiên...

Lâm Nhất ngang qua biển lửa, lao về phía La Hận Tử. Đối phương chật vật trừng mắt với hắn, bóng dáng lập tức ẩn vào hư không. Lâm Nhất mới đuổi tới, lại bỗng nhiên dừng lại cúi đầu quan sát, tiếp theo chuyển hướng về Lôi Thiên phía xa.

Lôi Thiên đang không hiểu, chợt thấy hai con mắt đỏ như máu nhìn lại. Hắn trong lòng không khỏi ớn lạnh, lập tức nhún vai ra vẻ thoải mái không sao cả. Biển lửa dần dần tắt đi, tất cả những chuyện từng xảy ra trước đó vẫn rõ ràng ở trước mắt...

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, mang theo vẻ mặt tà mị điên cuồng kỳ lạ, bước từng bước về phía trước. Tinh không xung quanh chợt vặn vẹo một hồi, tiếp theo có ánh sáng hiện lên, bóng dáng cũng biến mất. Đệ tử La gia xung quanh trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, lại bó tay không làm gì được, chỉ đành phải nhìn theo than thở

Lôi Thiên vội vàng nhìn về nơi xa, bên trong ngàn vạn dặm không ngờ không thấy bóng dáng. Hắn không khỏi khẽ thở dài, âm thầm lắc đầu. Tiểu tử kia có pháp lực và tu vi không giống tiên nhân cảnh giới Phạm Thiên, thần thông thi triển ra cũng tốt hơn một bậc! Người như vậy cuối cùng có lai lịch ra sao? Chẳng lẽ dụng ý Ẩẩn nấp ở trong La gia cũng giống mình...

Trong tinh không, uy lực của pháp lực còn sót lại chưa tiêu tan, một lão già xông ra. Tay ông ta vuốt râu dài, vẻ mặt nghi ngờ.

Nhìn thấy người tới, đệ tử La gia xung quanh vội vàng thi lễ bái kiến từ xa.

Lôi Thiên mỉm cười nghênh đón, nhấc tay kêu lên:

- La Đạo bằng hữu...

Đối phương là La Khôn Tử trưởng lão của La gia, hiển nhiên tới muộn một bước...

La Khôn Tử gật đầu ra hiệu về phía Lôi Thiên, còn chưa trả lời đã có người giành tức giận nói trước:

- Lôi Thiên! Ngươi... vì sao vừa rồi ngươi lại khoanh tay đứng nhìn...

Ngoài trăm trượng, La Hận Tử theo tiếng nói hiện thân. Tóc nàng rối bời, vẻ mặt bất thường, còn chưa nói dứt lời cuối cùng đã mở miệng phun ra một búng máu, cực kỳ chật vật không chịu nổi.

La Khôn Tử thoáng nhíu mày, nói:

- Sư muội! Có việc nên sớm thông báo một tiếng thì đã không đến mức biến thành bộ dạng như vậy...

- Một chút chuyện nhỏ thôi, không cần phiền người khác hỏi đến...

La Hận Tử bị thương không nặng, lại buồn bực xấu hổ. Nàng không để ý tới La Khôn Tử, tiếp tục nhìn về phía Lôi Thiên tức giận nói:

- Vì sao ngươi lại thả cho người kia rời đi, chẳng lẽ các ngươi sớm có cấu kết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.