Vô Tiên

Chương 1204: Chương 1204: Đuổi sát không buông (1)




Sát khí tới người, Lâm Nhất không thể nào tránh né. Hắn tự biết dữ nhiều lành ít, không kịp nghĩ nhiều liền tế ra mấy thủ quyết thật nhanh, gấp giọng kêu:

- Sinh tử trong khoảnh khắc này.

- Hừ! Đừng quên linh mạch của Lão Long ta.

Không quên oán trách, Lão Long tiếp tục quát:

- Kim Long hiển uy.

Kim Long kiếm xoay quanh giữa không trung, quang mang chợt đại thịnh, bỗng nhiên hóa thành một trường long dài mười trượng màu vàng óng ánh, ngẩng đầu ra thế, chợt đột kích tới Lỗ Nha.

Ầm một tiếng, pháp bảo phi kiếm ngã lộn nhào liền rơi xuống một bên. Không đợi Lỗ Nha kinh ngạc, ác ý ác liệt ập vào mặt. Không đúng, đây là uy thế của Hóa thần tu sĩ, Kim Long này, kim này quả nhiên nổi danh.

Tình hình có biến, Lỗ Nha không dám tự phụ, vội vàng độn ra khỏi trăm trượng, khó khăn lắm mới tránh khỏi phong mang của Kim Long.

Lâm Nhất không nguyện dây dưa, dương tay áo một chiêu, Kim Long đột nhiên hóa thành kim kiếm về tới trong tay. Hắn bao lấy một luồng gió mát, đột nhiên biến mất thân hình, vội vàng độn đi.

Xa xa Lỗ Nha ổn định thân hình, gương mặt ngạc nhiên. Thế nhưng hắn không nguyện thôi, muốn phấn khởi tiến lên nhưng nghĩ tới điều gì lại lập tức xoay người. Hai vị sư đệ, Thiên Chấn Tử và Bách Thảo Tử ở phía sau cũng chạy tới, dĩ nhiên nhìn thấy tình hình mới, thần tình đều biểu hiện khác nhau.

Quan sát ra phía xa xa một chút, Bách Thảo Tử đã ngừng thân hình lại, giương giọng:

- Người chư vị muốn tìm đã đi xa, xin ly khai khỏi Thanh U cốc của ta.

Lão đầu đã buông lỏng sắc mặt đi rất nhiều, giọng nói cũng trở nên ôn hòa. Hắn vuốt râu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu khó có thể tin, không ngờ lại xoay người tay áo phiêu phiêu rời đi.

Việc đã đến nước này, Lỗ Nha không nguyện tính toán nhiều cùng Bách Thảo Tử, càng không có tâm tư dừng lại nơi này. Nhìn Thiên Chấn Tử chạy tới, ánh mắt của hắn chợt âm trầm, hạ phi kiếm xuống bên cạnh, nói lời không rõ ý nghĩ:

- Nếu không thể giúp ta chộp được Lâm Nhất, ngươi có thể trở về nhà.

Ánh mắt của Lỗ Nha lập tức tản ra hai bên theo hai vị sư đệ mới tới kia, ý mơ hồ ngăn chặn đường lui của Thiên Chấn Tử.

Tình cảnh này khiến cho Thiên Chấn Tử không khỏi âm thầm mắng một tiếng. Hắn xoa chòm râu ra vẻ vô tội, nói ra:

- Bọn ngươi đều không có bản lãnh bắt được Lâm Nhất, e cũng không có bản lãnh bắt lại ta. Nhưng lúc trước nói là tìm người chứ không phải bắt người.

- Hừ! Tiểu tử kia ứng thị thi triển phong độn thuật, tuy là hiếm thấy nhưng không quá mức ghê gớm. Mà hắn chú định sẽ không quay trở về Thiên Chấn môn, để lại ngươi thì có ích lợi gì.

- Phong độn thuật? Tiểu tử này thật đúng là không ít thủ đoạn, ha ha.

Thiên Chấn Tử lơ đễnh cười cười, lại nói:

- Thôi, nếu Lâm Nhất trốn không thoát khỏi tay của bọn họ, ta cũng không dùng biện pháp khác. Về nhà liền về nhà. Cáo từ.

Hai người đối phương cũng không có ý tứ nhường đường, Thiên Chấn Tử ra vẻ cảm khái, thở dài:

- Sống gần nhau mấy ngày ngắn ngủi, đủ cho thấy tình thâm của đạo huynh a. Kiên trì giữ lại khiến người than thở a.

Tề Cao và Tân Giang không hề động đậy, không ngờ sát ý từ từ nổi lên, chợt nghe Lỗ Nha lên tiếng:

- Ngươi còn có biện pháp gì? Nói nghe một chút.

- Ai nha. Ta thành tâm muốn giúp mấy vị đạo huynh.

Thiên Chấn Tử hợp hai tay lại, làm bộ than thở một tiếng. Hắn nhìn Lỗ Nha bỗng nhiên nở nụ cười giả tạo, nói một cách cực kỳ đắc ý:

- Nguyên do thực sự Lâm Nhất gia nhập vào Thiên Chấn môn chính là muốn đi Hậu Thổ tiên cảnh. Ta mời hắn sau trăm năm chạm mặt trước cửa Thần Châu môn, không gặp không về. Nếu chư vị có tâm, chẳng phải là. Hử? Ha ha.

Lời nói tới đây, Thiên Chấn Tử có vẻ khó nói:

- Đến lúc đó nếu không gặp được ta, hắn sẽ bỏ chuyến đi tiên cảnh, muốn tìm hắn liền phiền phức rồi. Phải làm sao mới ổn đây.

Hắn khẽ đảo con mắt, bỗng khoát tay, tự giễu:

- Bằng vào bản lãnh của mấy vị đạo huynh, bắt được Lâm Nhất chính là chờ đợi sắp tới, ta lo sợ không đâu. Ha ha.

Mặc dù biết lời nói Thiên Chấn Tử rất không thật, mà bắt được tiểu tử kia lại không nắm chắc mười phần, Lỗ Nha suy nghĩ tận tường trong chốc lát, lúc này lắc đầu tỏ ý với hai vị sư đệ, phân phó:

- Hai người các ngươi quay trở về tức khắc, bẩm rõ hết thảy chỗ này. Ta liền đi truy đuổi theo tiểu tử kia. Còn ngươi.

Lỗ Nha chợt ngừng giây lát, lại quay sang Thiên Chấn Tử âm trầm nói:

- Không muốn Thiên Chấn môn của ngươi bị diệt, liền ngoan ngoãn ở trong nhà, nói không chừng ta sẽ tìm tới ngươi.

Hai người Tề Cao và Tân Giang im lặng không lên tiếng, chắp tay một cái liền xoay rời khỏi Thanh U cốc. Lỗ Nha quay sang Thiên Chấn Tử hừ lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, hắn nhanh chóng đuổi theo hướng Lâm Nhất vừa đi.

Trong sơn cốc chỉ còn lại một mìnhThiên Chấn Tử. Trên mặt của hắn không có nụ cười, lẩm bẩm:

- Sau trăm năm hãy nói chuyện trăm năm sau, cùng lắm thì lão tử chuyển sang nơi khác mở khai sơn môn thôi. Hừ.

Hắn quan sát trước sau một chút, lại lắc đầu nói:

- Tiểu tử này tìm nơi thực không tồi, nhưng mà ngươi là trưởng lão của Thiên Chấn môn ta, người tuổi trẻ có thể nào đứng núi này trông núi nọ được chứ? Trăm năm sau nếu không thể Kết Anh thì không ai giúp được ngươi, tự cầu phúc đi.

. . .

- Lâm tiểu tử, bấy giờ mới muốn động thủ, tại sao ngươi lại chạy chứ? Lão Long ta nghỉ ngơi hơn nửa năm lúc này chính là thời điểm xuất lực.

Sau khi Lão Long ra khỏi linh mạch, tinh thần không tệ, một mực la hét muốn quay đầu đi đánh một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.