Lâm Nhất nói xong, một nhà ba người Đông Phương nhìn nhau, đều không thể tin được đây là một người mới hơn hai mươi gần ba mươi tuổi, sao có thể chém giết ngần đó người? Có thể đây là một loại thủ đoạn đe dọa tặc nhân mà thôi.
Ba tổ tôn đều không tin vào lời nói của Lâm Nhất, những tặc nhân kia cảm thấy buồn cười, người cầm đầu ở bên bờ cười lạnh một tiếng, mắng:
- Tiểu tử thối không biết sống chết, một chiêu mới vừa rồi của ngươi chẳng qua là dọa người mà thôi, còn tưởng có người sợ hay sao?
Vài hán tử rơi vào nước phát hiện thân thể cũng không bị thương nhiều, nghĩ đến là một hồi sợ bóng sợ gió, không khỏi phát ra tiếng châm biếm.
- Ta lấy thủ đoạn giang hồ, giết người giang hồ!
Nhẹ nhàng nói một câu, Lâm Nhất chậm rãi cúi đầu xuống, tiện tay vồ một cái, bên ngoài mấy trượng rơi xuống một thanh cương đao, keng một tiếng bay tới tay Lâm Nhất. Một kiếm tràn đầy sát cơ sâm nhiên, làm người ta kinh sợ trong lòng.
Không đợi đối phương hoang mang, Lâm Nhất đã mất dạng tại chỗ, hóa thành một cơn gió xoáy mạnh mẽ, lập tức cuộn sạch thuyền lớn, xẹt qua mặt sông, đánh về phía bờ. Hắn và cương đao trong tay cùng gió hòa làm một thể lướt qua, đầu người rơi xuống đất.
Tiếng gió thổi đột nhiên ngừng lại, Lâm Nhất nhẹ nhàng rơi xuống đầu thuyền, trên tay còn cầm cây cương đao đao phong đẹp mắt, rỉ máu xuống boong thuyền, bên bờ, tặc nhân đều đã rơi đầu.
Nhìn ba tổ tôn đang trợn mắt há mồm, Lâm Nhất trở tay ném đao vào trong sông, thần sắc không thay đổi nói:
- Lão tiên sinh tuổi đã già, nên nhanh chóng đi thay xiêm y, rồi nấu bát canh nóng uống tránh bị phong hàn xâm thể.
- Ngươi... Ngươi giết nhiều người như vậy?
Đông Phương lão nhân chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Lâm Nhất thở dài, nói:
- Nếu không giết hết, phải làm thế nào mới được...
...
Trước khi giết tất cả tặc nhân, Lâm Nhất từng do dự đối phương không phải tặc mà là một đám người giang hồ chân chính. Người này nói là do Đông Phương Sóc tự nói ra, nhưng hắn luôn cảm thấy phía sau còn giấu giếm cái gì đó không muốn người ta biết. Nếu như làm hành động uy hiếp để ép đối phương rời đi, nói không chừng chuyện này sẽ huyên náo lớn hơn, mầm tai vạ của Đông Phương gia sẽ không thể biến mất, lại thêm mấy phần khả năng sẽ có chuyện như thế này xảy ra nữa.
Trong lòng Lâm Nhất có phỏng đoán nhưng không có ai có thể phân trần cho hắn. Hành động giết người của hắn làm ba tổ tôn Đông Phương gia lần nữa bất an.
Hạ nhân trên thuyền vừa ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, mỗi người liền bị cảnh tượng đẫm máu xung quanh dọa sợ. Ba người già trẻ Đông Phương còn chưa tỉnh hồn, Lâm Nhất chỉ đành lạnh mặt phân phó: Đào cái hố, chôn người, không ai dám không nghe theo.
Sau khi dọn đẹp đa phần thi thể trên thuyền, vết máu trên boong thuyền bị nước rửa trôi, mùi máu tanh nồng đậm vẫn còn khiến người ta hoảng loạn. Vì vậy, hạ nhân của Đông Phương gia lần nữa vội vàng làm tiếp, cũng may có nhiều người biết chuyện đi thuyền trên sông, đi về phía trước cách xa mấy dặm sẽ lần nữa cập bờ ngủ đêm. Lúc mọi người đang uể oải, có đầu bếp nấu cơm canh, trong phòng khách cũng bày rượu và thức ăn, Lâm Nhất được mời tới ăn khuya.
- Trong cảnh tượng sấm sét không quên có mưa móc nhuận vật, tình hình như vậy mới là kết hợp cương nhu mà không mất đi sự cân bằng.
Nói xong lại uống bát canh nóng, khí sắc của Đông Phương lão nhân tốt hơn nhiều, ông ấy mời Lâm Nhất ngồi xuống bên cạnh, cảm khái nguy tình sinh tử một phen, không tránh được lấy rượu tạ ơn, cũng không quên mượn cơ hội nói cho hai huynh muội đứng ở một bên có chút xấu hổ, cũng không tiện chen vào.
Đối với chuyện này, Lâm Nhất lơ đễnh, ăn uống tới vui sướng.
Sau khi thành Trúc Cơ, tuy nói không phải ăn gió nằm sương, lại có thể bích cốc, nói đúng ra là không ăn đồ gì trong nhân gian, một giọt linh dịch trong khí hải sẽ tự có khả năng thông thiên địa, không mất đi linh lực, làm sức sống không ngừng, chỉ có điều, ham muốn ăn uống, mọi người đều không thể kiềm chế được khi nhìn thấy rượu và thức ăn ngon, vậy nên mới ăn.
- Lâm đạo hữu còn có một thân võ công cao tuyệt, xác thực làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đông Phương Sóc mời một ly rượu, có chút hâm mộ nói. Trước khi đạo pháp chưa đại thành, có võ công phi phàm trong người cũng không kém chút nào, có thể làm bọn đạo chích phải kinh sợ.
Đông Phương Yến nhìn thoáng qua Lâm Nhất, tâm tư có chút bối rối. Một thư sinh nhìn qua có vẻ thanh tú như vậy lại là một đao phủ giết người không chớp mắt, mà lúc hắn giết người lại ung dung như nước chảy mây trôi, hào hiệp mà không mất đi sự nghiêm nghị lúc nguy nan. Cứu Đông Phương gia từ trong nước lửa, đại trượng phu cũng là như vậy mà thôi, đây là một nam tử chân chính. Aiz, nếu đại ca có thể có bản lĩnh như vậy...
Ba người Đông Phương gia vẫn chưa ăn uống gì, một bàn rượu và thức ăn lại đảo mắt đã vơi đi phân nửa, Lâm Nhất uống một hớp rượu, có chút cảm thấy khó xử nói:
- Kỳ thực... Ta tới từ giang hồ...
Ánh mắt của Đông Phương Sóc sáng lên, đập bàn khen:
- Vậy là hiệp sĩ giang hồ rồi!