Vô Tiên

Chương 434: Chương 434: Gây chuyện thị phi. (1)




Trải qua một đêm kinh hồn, trên đảo không xảy ra chuyện gì nữa, mọi người yên lòng sửa chữa con thuyền, nghỉ ngơi mấy ngày trên đảo.

Không thích sự ồn ào trên bãi biển, bầu trời lại sáng ngời, Lâm Nhất một mình chạy lên đỉnh ngọn núi, tìm một chỗ sạch sẽ, bày trận pháp, lấy thẻ ngọc mà Giang trưởng lão tặng ra.

Lâm Nhất cực kỳ tò mò với Phù Đỉnh của Giang trưởng lão, nên vờ vô tình nhắc đến. Giang trưởng lão cũng là người cực kỳ hào phóng, không giấu diếm của riêng, lấy Phù Đỉnh ra tặng cho Lâm NHất, thậm chí còn ghi những chuyện mình biết về Tu Tiên Giới vào ngọc giản đưa cho hắn.

Trong ngọc giản ghi lại vài điều về Tu Tiên Giới của Đại Hạ, cẩn thận hơn bút ký của Huyền Nguyên chân nhân, thậm chí còn có vài gia tộc, các môn phái, cũng nói cực kỳ rõ ràng. Điều này làm cho Lâm Nhất hiểu thêm về Đại Hạ.

Trong ngọc giản không chỉ có nói đến phân chia cấp độ của tu sĩ, còn có nhiều thứ như Yêu Tu, Ma Tu, Quỷ Tu gì đó mà Lâm Nhất biết rất ít. Cộng thêm vào bút ký của Huyền Nguyên Chân Nhân nữa, cuối cùng hắn cũng hiểu biết sơ lược về Đại Hạ. Sau này, dù có một mình bước vào Đại Hạ, cũng sẽ không gặp phiền phức vì mình không hiểu chuyện nữa.

Lâm Nhất cất thẻ ngọc đi, lại lấy Phù Đỉnh mà Giang trưởng lão tặng. Lá bùa lớn bằng bàn tay, trên mặt vẽ hoa văn bùa chú kỳ quái. Những thứ này, Lâm Nhất cũng không xa lạ gì.

Nên nhớ rằng, ngay từ nhỏ Lâm Nhất đã bị sư phụ bắt ghi nhớ tất cả đồ án và chữ viết. Điều làm Lâm Nhất hứng thú không phải là những thứ đó, mà là phương pháp luyện chế lá bùa kia.

Lật lên lật xuống nhìn ký, lá bùa này không giống những giấy vàng trong nhân gian. Lá bùa hơi nâu, cầm trên tay thấy hơi dày, phù văn có màu đen, còn có linh khí chớp động. Theo lời của Giang trưởng lão,những lá bùa này là năm xưa hắn mua ở Đại Hạ, một viên linh thạch mua được mười tấm, là lá bùa phòng thân cấp thấp, cũng là lá bùa có giá rẻ nhất.

Nhưng mà, loại lá bùa rẻ này, Lâm Nhất cảm thấy nó không hề đơn giản. Bởi vì Giang trưởng lão không biết luyện chế, nên Lâm Nhất hắn càng không biết.

Nhưng mà, Giang trưởng lão cũng có nói cho Lâm Nhất biết, luyện chế những lá bùa này không khó, chỉ cần có tài liệu thích hợp là được, nó chỉ tốn thời gian và phí công sức, người tu luyện thì không rảnh quan tâm mấy thứ này, chi thà mua còn tiện hơn. Chỉ cần ngươi có đủ linh thạch, vậy thì có thể mua được rất nhiều đồ tốt ở Đại Hạ.

Lâm Nhất cất lá bùa đi, nói thầm, hiếm khi gặp được một người đồng đạo, thời gian này lại rảnh rỗi, nên cố gắng học hỏi vài điều từ Giang trưởng lão, chắc chắn sẽ được lợi ích không nhỏ. Trong lúc hắn đang suy tư, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về một phía trên biển.

Lát sau, trên mặt Lâm Nhất hiện lên sự tò mò, gỡ bỏ trận pháp, bóng người biến mất, bay về phía dưới.

Con thuyền đậu ở phía Đông hòn đảo, nên phía Tây có rất ít người, làm cho Lâm Nhất buồn bực đó là, ở phía bờ biển bên này, có ba người mà hắn biết xuất hiện.

Người đi đầu chính là Bạch Ẩn Xuyên, hai người khác có giọng nói lanh lảnh, có lẽ là một nội thần của Thương Quốc. Những kẻ này đều là tôi tớ của Hoằng An, vậy mà lại lén lút ở chỗ này, bọn họ muốn làm gì?

Một làn gió lướt qua bên ngươi ba người đang xúm đầu vào nói chuyện mà chẳng quan tâm, chỉ là lâu lâu lại hơi chột dạ quay đầu nhìn xung quanh. Lâm nhất bay qua người bọn họ, khẽ nhíu mày, âm thầm cười lạnh một tiếng, sau đó rời đi một cách thần không biết, quỷ không hay.

Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, ở trên bờ biển đã nổi lửa trại, bóng người Lâm Nhất hiện lên, chậm rãi đi về phía bãi biển. Nhưng tình hình trên bờ biển, làm cho sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

- Lăn qua một bên đi, đừng ở đây chọc ta ngứa mắt!

Diêu Tử xắn tay áo lên, chỉ vào một đệ tử Thương Hải Bang, tàn nhẫn mắng. Mấy người đồng môn phái Thiên Long đều tỏ vẻ khinh thường ra mặt, trong mắt còn có sự khiêu khích, xoa eo đứng sau Diêu Tử.

- Vị sư huynh này, đây chỉ là chút việc nhỏ, cần gì phải mở miệng mắng chửi như vậy?

Đệ tử Thương Hải Bang không kiêu ngạo cũng không tự ti nói.

Diêu Tử hất tay lên, trừng mắt quát lên.

- Các ngươi châm lửa đầu gió, hun khói cho người phía dưới không mở mắt được, còn dám nói là việc nhỏ? Ngoan ngoãn cút ra xa cho ta, nếu không thì đừng trách ông đây trở mặt!

Đệ tử Thương Hải Bang kia nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói.

- Đã mấy ngày như vậy rồi, đệ tử Thương Hải Bang ta chưa dịch chuyển chút nào, sao lại nói trên gió hay dưới gió, chỉ là bỗng nhiên có gió xoáy thôi. Mong rằng vị sư huynh này đừng vì một chút việc nhỏ mà gây chuyện, bọn ta cũng không phải là người dễ bắt nạt!

- Tiểu tử, ngươi nói ai gây chuyện đấy? Tin hay không ta ném ngươi ra biển, đỡ phải đi theo Phái Thiên Long ta, làm cho người ta chán ghét!

Diêu Tử rất hùng hổ doạ người, hắn chỉ vào đệ tử Thương Hải Bang mắng to.

Trên bờ biển, mọi người đều đứng không quá xa nhau. Hai người cãi nhau đã làm kinh động đến những người xung quanh, cũng hấp dẫn đám người lại gần. Nhưng người của phái Thiên Long và Thương Hải Bang mỗi phe đứng một bên, trừng mắt nhìn nhau.

Đệ tử Thương Hải Bang thấy Biện Chấn Đạc và Thạch Kiên đi đến, đều cúi đầu thi lễ, trên mặt còn có sự không cam lòng và oan ức, sau đó lui sang một bên.

Biện Chấn Đạc nhăn mi lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn đệ tử của mình, đi về phía Diêu Tử, trên mặt có sự tức giận, nói.

- Tuổi còn trẻ, tích chút đức không được sao? Đều là người cùng hội cùng thuyền, cần gì phải bắt nạt người khác như thế?

- Chỗ này không đến lượt ngươi dạy ta! Thương Hải Bang các ngươi có bản lĩnh thì đừng ở nhờ trên thuyền phái Thiên Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.