- Tất cả đều xông lên cho ta!
Ngay lập tức, ba mươi thiết vệ Lan Lăng giông như đàn sói hung ác nhào qua. Đệ tử Thiên Long phái cộng thêm Thạch Kiên cũng chỉ có mười người mà thôi, tất cả đều nghênh đón mà không hề biến sắc.
Một trận hỗn chiến bắt đầu! Những thiết vệ này đã giết chóc thành tính, bọn họ phối hợp chặt chẽ, cách giết chóc cũng dũng mãnh, thế không thể đỡ! Đệ tử Thiên Long phái có võ công cao cường, gặp nguy không loạn, lấy một địch ba mà liều chết chém giết!
Chỉ là mãnh hổ còn sợ đàn sói. Dần dần, do bất lợi trên số lượng người làm cho các đệ tử Thiên Long phái ứng phó mệt mỏi.
Một đệ tử vừa ngăn cản được một đao của đối phương chém xuống ngực, cương đao của một thiết vệ khác đã chém về phía hai chân của hắn. Đệ tử này nhảy ra phía sau và trở tay chém qua một kiếm, lại lộ ra phía sau lưng, thiết vệ thứ ba không bỏ lỡ thời cơ lại một đao bổ tới. Người này cực kỳ hoảng sợ khó có thể tránh né, lại nghe “Keng...!” một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, cương đao bổ tới lưng hắn bị đánh bay! Bản thân hắn cuối cùng lại hoàn toàn không bị tổn hại nào!
Không bao lâu, hiện tượng khác thường như thế liên tiếp xuất hiện, những đệ tử Thiên Long phái giống như đao thương bất nhập, tuy đấu với kẻ địch có rơi xuống hạ phong, vẫn có thể đấu cùng đối phương không ngừng, khiến cho thiết vệ Lan Lăng nhìn tới trợn mắt há hốc mồm! Bọn họ không giết chết được những người này, cũng đánh không ngã, vậy còn đánh tiếp như thế nữa!
Mà đệ tử Thiên Long phái nhân lúc tâm thần đối phương hoảng loạn lại ra tay không lưu tình, nhân cơ hội liền đánh ra sát chiêu, liên tiếp có vài tiếng kêu thảm tiếng lên. Bốn năm tên thiết vệ Lan Lăng trúng kiếm ngã xuống đất. Hai trưởng lão thấy thế, làm gì còn có tâm tư tham chiến nữa. Mỗi người đánh một chiêu giả rồi nhảy ra bên ngoài sân. Mạnh Sơn cùng Quý Thang cũng thấy chuyển biến tốt liền thu lại.
Chấn động nhìn thiết vệ ngã xuống trước mắt, một trưởng lão Lan Lăng minh hô lớn:
- Tất cả dừng tay cho ta!
Thiết vệ vội vàng lùi lại phía sau. Các đệ tử Thiên Long phái thấy Mạnh trưởng lão giơ cánh tay lên cũng không dây dưa với đối phương, sóng vai đứng chung một chỗ.
Khác với vẻ mặt hoang mang của các thiết vệ, người Thiên Long phái đều phấn chấn khác thường. Mạnh Sơn thấy vậy thì âm thầm may mắn! Lâm huynh đệ đúng là làm ra chuyện tốt! Có những ngọc bội kia, các đệ tử lại giống như có tấm thân bất tử! Ở trên giang hồ còn không phải là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho dù lúc này chỉ có hơn mười người lại đủ hoành hành giang hồ Đại Hạ!
- Các ngươi có liên quan đến tiên môn? Tiên môn không được phép nhúng tay vào chuyện trong giang hồ! Các ngươi lại phá hỏng quy củ như vậy sao?
Một lão già tức giận quát. Thiên hạ làm gì có người đao thương bất nhập, đây rõ ràng là pháp thuật trong truyền thuyết! Lúc này lão đã mất đi vẻ kiêu ngạo và trầm tĩnh lúc trước, đã tức giận đến mức chòm râu rung loạn, giống như bị người lừa gạt vậy.
Mạnh Sơn nghe vậy thoáng ngẩn người ra! Đôi mắt hơi khép lại rồi mở ra, cân nhắc một lát nói:
- Đại Hạ còn có quy định như thế à?
- Tại sao không có? Người buôn bán nhỏ cũng biết Đại Hạ có tiên môn tồn tại, người trong tiên môn không nhúng tay vào chuyện của phàm tục, giang hồ cũng như vậy. Các ngươi dựa vào tiên môn tới trong chốn giang hồ của ta làm loạn, sẽ không sợ tiên môn trách phạt sao?
Lão già kia nói rất khí thế, giống như thật sự có được đó.
Mạnh Sơn gật đầu, có lẽ lời đối phương nói là sự thật, nếu như tiên môn tùy ý nhúng tay vào chuyện trong phàm tục, vậy thiên hạ còn không đại loạn sao? Chỉ là mắt thấy không địch lại đối thủ còn càn quấy như vậy, người này lớn tuổi như vậy đúng là sống uổng rồi!
- Bên ta ban đầu đã nói, chúng ta không phải là người của giang hồ Đại Hạ, mà là người trong tộc của Mộc gia ở Tây Phượng Sơn. Ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, khăng khăng làm theo ý mình. Bây giờ việc đã đến nước này, cũng không trách được chúng ta!
Mạnh Sơn trầm giọng nói.
- Ta chưa từng nghe qua lời ngươi nói, sao biết ngươi ám chỉ điều gì?
Lão già kia dường như vẫn còn tức giận, cố chấp tranh luận.
Lúc này Phó Chính Nam đã không dám nhiều lời, trưởng lão cũng nói không rõ ràng, xem ra người này không dễ trêu chọc! May mà bọn họ không phải người trong giang hồ Đại Hạ, chắc hẳn sẽ không gây bất lợi cho Lan Lăng minh!
Một trưởng lão khác thấy lão già kia nói năng thất thố thì vội vàng ho khan một tiếng, nói:
- Mà thôi! Chuyện này chỉ là hiểu lầm! Các ngươi không phải đồng đạo của ta, nếu còn tranh chấp nữa cũng chẳng có ích gì cho đôi bên!
- Trưởng lão...?
Phó Chính Nam nhớ tới điều gì, vội vàng ở bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Trưởng lão kia do dự, tay vuốt chòm râu và nhìn Mạnh trưởng lão nói tiếp:
- Trình Phác cũng không liên quan tới các ngươi, đây là chuyện trong giang hồ Lan Lăng ta, vẫn mong hãy giao người này ra, chúng ta sẽ rời đi!
- Nếu như ta không giao thì sao?
Mạnh Sơn nói.
- Ngươi vừa không phải là đồng đạo trong giang hồ, cần gì phải cố ý làm vậy? Ngươi thật sự cho rằng, Lan Lăng minh ta có hàng nghìn hàng vạn các, lại không cản được mười mấy người các ngươi sao?
Trưởng lão Hình Đường Lan Lăng minh làm người ở vị trí cao lâu ngày nên quen vênh mặt hất hàm sai khiến, một lời không hợp lại muốn gây sự, người không rõ nhìn thấy, thật sự sẽ không dám tranh chấp với lão. Nhưng Mạnh Sơn sao có thể là một người dễ nói chuyện chứ? Ông nhíu mày lại tính nói lời chế nhạo.
Trình Phác bị thương được Liễu nhi đỡ dậy, nhìn lướt qua đám người trước mặt và ôm quyền nói với đám người Mạnh Sơn:
- Đây là ân oán giang hồ Lan Lăng, người ngoài không tiện nhúng tay vào. Cứ để cho ta đi theo bọn họ đi!
Trình Phác là người thanh ngạo, tính tình lại ngay thẳng bất khuất. Ông ta biết rõ mình đi theo Phó Chính Nam lần này chắc chắn phải chết, nhưng không muốn kéo những người ngoài vào. Cuối cùng là sợ liên lụy đám người Thiên Long phái và e ngại quy định giang hồ của Lan Lăng, hay vì nguyên nhân gì khác thì không ai thật sự biết được.
Mạnh trưởng lão thấy vẻ mặt Trình Phác kiên quyết thì nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải! Nhưng dù sao chỉ có thể xem người này như một người bạn đường, mình lại không hiểu rõ lắm về thù hận hai bên. Ông đang do dự lúc, phía xa có người kêu lên...
- Giang hồ Đại Hạ có ta...!