Vô Tiên

Chương 202: Chương 202: Gió tuyết giữa lộ nhân (2)




- Được rồi! Mau theo sau!

Lâm Nhất gật đầu, cợt nhả một câu:

- Có đồ đệ thật không tệ!

Xe ngựa chậm rãi tiến lên.

- Hừ! Đã biết tiểu tử ngươi đang chê cười lão đạo!

Chân Nguyên Tử bất mãn lắc đầu.

Dọc theo đường đi, một già một trẻ này cũng coi như oan gia.

...

Đoàn người đội tuyết, gian nan bôn ba ở trong Cửu Bàn Lĩnh.

Thường nói nhìn núi chạy chết ngựa.

Tiếng gió rít gào, tuyết bay đầy trời, không ngừng không nghỉ đi hơn nửa ngày, núi vẫn là núi, trắng xóa không thấy đầu đuôi; đường vẫn khó đi như vậy, mãi mãi không có cuối cùng.

Con ngựa phun ra sương trắng cùng người thở ra nhiệt khí, thoáng qua lại kết thành băng sương, người ngựa giống như mặc áo giáp tuyết, muốn cùng thiên địa dung làm một thể. Chỉ có tiếng hí của ngựa, cùng tiếng bước chân không ngừng di chuyển của mọi người, chứng minh bọn hắn còn chưa bị gió tuyết nuốt hết.

Không biết đi qua bao nhiêu đường núi, cũng không biết xuyên qua mấy sơn cốc, sơn đạo dưới chân vẫn chập trùng như trước, nhìn không thấy đầu...

Bốn vó của con ngựa đã không còn lực, mang theo run rẩy, nhưng vẫn ra sức giãy dụa. Đại đa số người hai mắt cũng mất sắc thái, giống như ngựa thở hổn hển, cắn răng di động bước chân uể oải.

Sắc trời dần dần tối sầm, tuyết cũng chẳng biết lúc nào ngừng lại, phía trước lại là núi thật cao...

Không có ai tuyệt vọng hò hét, không có ai phát ra một tiếng oán giận, chỉ có ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm phía trước...

Tuyết phủ gần tới đầu gối, mỗi một bước đều rất gian nan...

Người lôi ngựa di chuyển, ngựa dắt người tiến lên.

Ngọn núi làm người tuyệt vọng, ở dưới mọi người kiên trì, từng chút từng chút biến mất.

Chẳng biết lúc nào, sắc trời đen kịt, trước mắt trở nên rộng rãi...

Xa xa, mơ hồ có ánh đèn lấp lóe.

Ánh đèn yếu ớt kia, lại sáng ngời như vậy...

...

Thái dương bay lên, bầu trời xanh như nước tẩy, đại địa một mảnh trắng bạc.

Vài tiếng chó sủa, vài làn khói bếp, chứng minh một ngày mới đã bắt đầu.

Một còn chó đen chạy vui vẻ ở trên mặt tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân, sau đó chui vào một tiểu viện khá lớn.

Trên cửa treo một cây kỳ phiên ghi Tang Tây khách điếm.

Tang Tây khách điếm ở sát đường là tửu quán, mấy gian trong viện vẫn còn khá chỉnh tề, đó là phòng khách của khách sạn. Sân khách sạn khá lớn, bên trong có hai mươi, ba mươi con ngựa cùng hai chiếc xe ngựa, nhưng vẫn có vẻ rất rộng, người Thiên Long phái trụ ở chỗ này.

Trải qua cả ngày bôn ba mệt nhọc, người Thiên Long phái ở giờ lên đèn đi tới Tang Tây trấn cách Cửu Bàn Lĩnh ba bốn dặm đường.

Một ngày không ngừng không nghỉ, không một hạt cơm không một giọt nước, các đệ tử Thiên Long phái từ lâu uể oải không thể tả, sau khi ăn chút cơm canh, từng cái từng cái ngã ở trên giường ấm áp ngủ say.

Mạnh trưởng lão báo cho mọi người, tuyết lớn đường khó đi, hai ngày này là không đi được, mọi người càng yên tâm ngủ nướng. Cho đến qua giờ Thìn ngày thứ hai, trong phòng trọ vẫn là một mảnh tiếng ngáy.

Trong những người này, cũng có người dậy thật sớm.

Con chó mực ngoắt ngoắt cái đuôi, vây quanh ở trong chuồng nhìn một người trẻ tuổi áo bào tro, không ngừng nhảy lên.

Người trẻ tuổi hai hàng lông mày như đao, mắt như sao sáng, mũi cao, hai gò má như ngọc. mái tóc màu đen tùy ý cột ở sau đầu, khóe miệng mang theo ý cười, đang đưa tay trêu chọc chó mực.

Lâm Nhất cùng hơn mười đệ tử chen chúc ở trong một gian phòng, nghỉ ngơi một đêm, trời vừa sáng liền rời giường đi bộ. Chỉ chốc lát, hắn liền cùng con chó mực này pha trộn quen thuộc.

Cho dù đang ở trong chuồng, nhưng con chó mực này cũng không quên tìm Lâm Nhất thân thiết.

- Hắc tử! Ta có thức ăn ngon này!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trong phòng bếp của tửu quán chạy đến một cô nương mười bốn mười lăm tuổi, tay cầm một khúc xương, nhìn chó mực quơ quơ.

Cô nương này nuôi chó mực tên Hắc tử, tên ngược lại rất chuẩn xác. Thấy Lâm Nhất đang chơi đùa với chó mực, cô nương lộ ra nụ cười, hào phóng nói:

- Khách quan! Sao không vào tửu quán uống chút nước nóng ấm bụng?

Hắc tử nghe tiếng chạy tới, cô nương kia ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Hắc tử, ném xương trong tay, lại nhìn Lâm Nhất cười cười.

Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, đi về phía tửu quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.