- Ha ha! Tiểu Nhất à! Cháu làm sao biết là Lư đại thúc tới chứ! Dọa cho đại thúc giật mình!
- Hì hì, cháu nghe tiếng bước chân cũng biết là Lư đại thúc. Trên đỉnh Tiên Nhân này chỉ có hai thúc cháu ta, bình thường cũng không có người ngoài mà!
Dùng thần thức, tất cả mọi thứ trong vòng hai mươi trượng đều hiện rõ trong mắt, lão Lô tới gần làm sao có thể giấu giếm được Lâm Nhất chứ!
- Tiếng bước chân?
Lão Lư không hiểu, mình cả đời đi săn, đi ở trong bụi cỏ trong núi, ngay cả dê núi và hươu rừng cũng khó có thể kinh động đấy! Ông lắc đầu, cười ha hả nói:
- Cũng đúng, trong sơn cốc này không phải chỉ có hai thúc cháu ta sao?
- Sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi tới thăm Tiểu Nhất vậy?
Lâm Nhất đi theo bên cạnh lão Lư, thuận miệng hỏi.
Lão Lư đi thêm vài bước tới trước nhà lá, nhìn xung quanh một lát rồi thò tay lật xem.
- Giờ đã vào thu, trời cũng lạnh rồi. Tiểu Nhất ở nhà lá này, khắp nơi rồi mọi nơi hở a!
Lão Lư tự nói với mình rồi quay đầu nói với Lâm Nhất:
- Tiểu Nhất à! Hay cháu về ở với thúc thúc đi! Nhà gỗ của thúc tối thiểu tránh được gió lạnh, hai chúng ta cùng có người làm bạn.
Thấy cậu không lên tiếng, ông lại nói:
- Nếu không cháu quay về lên núi?
Lâm Nhất hiểu rõ tâm tư của đối phương, nghĩ thầm làm bạn với Lư đại thúc cũng không tệ, nhưng mình không có cách nào tu luyện được! Cậu cười nói:
- Đại thúc, ngài yên tâm, chsu còn trẻ mạnh cường tráng, mỗi ngày còn muốn tu luyện công pháp của sư phụ truyền xuống, ở đây là rất tốt rồi. Nếu không chờ trời giá rét, Tiểu Nhất thật sự không chịu nổi lạnh lại qua ở với đại thúc sau.
- Vậy cũng được. Nhưng cháu đừng cậy mạnh đấy! Sức khỏe của cháu thế nào, đại thúc còn không biết sao?
Nói xong, lão Lư vỗ nhẹ vào vai Lâm Nhất, trong lòng còn đang suy nghĩ tới cảnh khi cậu ngất xỉu, trong ánh mắt đầy lo lắng.
- Hì hì! Tiểu Nhất biết đại thúc lo lắng, đại thúc lại không biết Tiểu Nhất có võ công lợi hại đấy!
Lâm Nhất nói có chút khoe khoang. Sau đó cậu lui về phía sau ra một bước, dưới chân điểm xuống đất, cơ thể đột nhiên vọt lên cao bốn năm trượng, sau đó xoay người như một con diều hâu, nhẹ nhàng hạ xuống. Chưa thỏa mãn, cậu lại cúi người nhặt một hòn đá lớn bằng cái đầu người, hai tay ép lại, hồn đá bị nghiền nát.
- Ái chà! Võ công của Tiểu Nhất giỏi như vậy sao!
Lão Lư kinh ngạc cười toe tóe, lúc này mới thở ra một hơi, trong lòng than thở.
- Đại thúc hẳn đã yên tâm về Tiểu Nhất rồi chứ?
Lâm Nhất cười vì đạt được mục đích.
- Yên tâm! Ha ha!
Lão Lư tiến lên xoa hai tay của Tiểu Nhất và cẩn thận nhìn, chà chà tán thưởng một lúc nhưng vẫn có vẻ không yên lòng nói:
- Nhưng cháu cũng không thể cậy mạnh được! Người mạnh tất có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn! Sơn cốc này bắt đầu vào mùa đông gió lớn, cháu không ở được lại nhớ tới chỗ đại thúc đấy!
- Được ạ! Khi nào cháu ở không được, Tiểu Nhất sẽ đi tới chỗ của đại thúc.
Lâm Nhất sảng khoái đáp.
Lão Lư thoả mãn gật đầu, nói:
- Hiện nay ta muốn đi trấn Thái Bình một chuyến để mua thêm chút gạo muối, Tiểu Nhất có cần gì thì đại thúc đi cùng cháu.
- Đại thúc muốn đi trấn Thái Bình muốn mua chút gạo muối sao? Tiểu Nhất đi lại là được rồi, đại thúc không cần phiền lòng đâu!
Lâm Nhất vội vàng xua tay nói. Cậu cũng không để ý tới vật dùng hằng ngày, bởi vì còn nhỏ tuổi nên đều có lão Lư giúp mua thêm. Nhưng dù sao cũng không tiện để cho người ta vất vả. Tuy nói là nghèo khó quen rồi, chỉ là thêm chút gạo muối, nhưng bất cứ việc gì vẫn là tự mình làm thì thỏa đáng hơn.
Nhìn lão Lư có chút do dự, Lâm Nhất cười nói:
- Đại thúc, trừ gạo muối ra, còn cần những vật gì khác không?
- Không...
Lão Lư mới nói xong thì Lâm Nhất đã lắc người tới xa năm sáu trượng. Cậu quay đầu lại kêu lên:
- Đại thúc! Cứ để Tiểu Nhất tới trấn Thái Bình đi.
- Thằng nhóc này!
Lão Lư cười gượng lắc đầu rồi lập tức sửng sốt thần, vội vàng móc một túi tiền từ trong người ra kêu lên:
- Đại thúc còn chưa đưa ngân lượng cho cháu...