Vô Tiên

Chương 992: Chương 992: Hắc Tử (1)




- Chạy mau đi...!

Liễu tú tài hét lên khiến cho rất nhiều phạm nhân luống cuống, giờ phút này lại như đám chim hoảng sợ vội vàng tản ra bốn phía chạy trốn. Khắp nơi đều là bóng người tán loạn, tiếng mắng chửi, tiếng khóc kêu không ngừng vang lên bên tai. Đại lao của Huyện nha sụp xuống cùng phạm nhân vượt ngục đã kinh động cả thành huyện Tế nhỏ bé này, cũng làm cho đêm đông lạnh giá thêm vài phần ồn ào náo động.

Trong đám người, Tề Hắc Tử có chút mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn ta chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, người đã rời khỏi mặt đất, trong phút chốc xiềng xích nặng nề rời khỏi thân. Hai mắt hắn ta không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai.

Chốc lát sau, tiếng gió không còn nữa, hai chân Tề Hắc Tử ha rơi xuống. Vừa rồi là ai lôi mình chạy trốn vậy? Bây giờ đã đến chỗ nào rồi? Hắn muốn quay đầu đi tìm người bạn tốt kia, trong bóng đêm lại nhìn thấy rõ chỗ trước mắt. Người thành thật này khiếp sợ đến mức run rẩy, thất thanh nói:

- Sao đã về đến nhà rồi? Tiểu Lan...

Một đèn nữ tử tay cầm ngọn chính là thê tử của Tề Hắc Tử. Nàng trừng mắt kinh ngạc kêu lên:

- Là Hắc Tử! Vừa rồi hình như có người nói ngươi trở về, ta còn tưởng mình nằm mơ... Ai ngờ được, Vị đạo trưởng này, chẳng lẽ...

Nghe tiếng, lúc này Tề Hắc Tử mới phát hiện phía sau có khác thường, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một đạo nhân tuổi còn trẻ nhìn mình gật đầu, nói:

- Đi vào trong phòng rồi nói...

Ba người vào phòng, Tề Hắc Tử vội hỏi lai lịch, đối phương nói:

- Ta là Lâm Nhất, đến để tìm Diệp Lão Tuyền.

Dưới ngọn đèn, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng mỉm cười. Tề Hắc Tử vẫn thấy hồ đồ. Thê tử của hắn - Tiểu Lan lại suy đoán ra vài phần, vội vàng thi lễ nói cảm ơn:

- Nam nhân nhà ta có thể bình an trở về cũng là nhờ ơn của đạo trưởng!

- Là ngươi đã cứu ta sao? Đại lao tới tường thành là cả một đoạn đường, sao ta không phát giác ra? Hôm nay chạy về nhà, ngày mai quan phủ nhất định sẽ tới bắt người, chẳng phải liên lụy cho thê tử của ta sao?

Vẻ mặt Tề Hắc Tử nghi hoặc, còn nhìn Lâm Nhất.

Thật đúng là một người ngu ngốc! Lâm Nhất cười lắc đầu, nói:

- Theo ta được biết, căn nhà đổ nát bên cạnh nhà ngươi liền nhà cũ của Diệp Lão Tuyền, ngươi nói những điều ngươi biết cho ta nghe, những chuyện khác không cần lo lắng...

Tề Hắc Tử vẫn nghi ngờ xoay người sang chỗ khác, thấy Tiểu Lan lau nước mắt lại liên tục gật đầu, ra hiệu đối phương nói không sai, hắn rồi mới lên tiếng:

- Không phải kẻ xấu là được! Đi theo ta...

Người này nhìn như chân chất lại không thiếu cẩn thận, có thể đưa mình vào tử lao, vẫn bối rối không tự biết, trái lại oán giận cùng chất vấn ân nhân cứu mạng mình...! Lâm Nhất đi theo Tề Hắc Tử tới căn nhà bên cạnh, trong lòng thầm cười gượng.

Tề Hắc Tử mở ra một cái rương rũ và một linh bài được vải cũ bọc quanh, nói:

- Nếu như ngươi hỏi thăm người khác về chuyện này, thật sự sẽ không có người nào biết được...

Hóa ra, tổ tiên của Tề Hắc Tử chính là một người chạy nạn xin cơm, lúc đi đến chỗ này được Diệp Lão Tuyền thu giữ, cũng vì hắn ổn định gia đình. Sau khi Diệp Lão Tuyền chết đi, tổ tiên Tề Hắc Tử cảm động và nhớ ân đức nên hàng năm hàng tháng dâng hương lễ tế, cũng căn dặn con cháu chớ quên ân tình của Diệp gia. Nhưng bản thân Tề gia lại quẫn bách, thế hệ bây giờ càng không bằng thế hệ trước đây. Đến đời Tề Hắc Tử thì chỉ còn lại có một mình hắn, không dễ dàng gì mới lấy được thê tử lại dính phải họa bị tù giam. Tuy nhiên, nam tử chân chất này không quên căn dặn của cha hắn trước khi chết, còn nhớ rõ mộ của Diệp Lão Tuyền...

...

- Ta còn chưa nói được với thê tử mấy câu đã bị ngươi kéo ra ngoài, lúc trời sáng trở lại cũng không muộn rồi...

Trong bóng đêm mông lung truyền đến tiếng oán giận của Tề Hắc Tử.

Trên một ruộng dốc đầy những mộ lớn nhỏ. Trong gió đêm mơ hồ có tiếng cú đêm vang lên, khiến cho nơi này bằng thêm lạnh lẽo. Tề Hắc Tử có chút khiếp đảm, bước chân chậm lại. Lâm Nhất cũng không nóng nảy, mặc cho người khác một đường gây khó dễ.

Khi tìm tới một mộ phần thấp bé, Tề Hắc Tử ngừng lại. Hắn ta chỉ tay tới, dường như không chịu được lạnh, giọng nói có chút run rẩy:

- Đây cũng là nghĩa địa của tổ tiên Diệp gia, ta nhớ rõ...

Ở giữa rất nhiều ngôi mộ nằm sát nhau, trên một mảnh đất trống chỉ có một ngôi mộ nằm cô độc. Bia mộ đã hỏng từ lâu, vì hàng tháng không có ai đắp đất thêm nên trải qua mưa gió dãi dầm, gò đất của ngôi mộ thấp tè.

Quan sát khắp nơi một lúc, nhớ kỹ mộ của Diệp gia, Lâm Nhất không nói nhiều với Tề Hắc Tử, nắm lấy hắn ta và lập tức biến mất.

-... A!

Tiếng kêu kinh ngạc vừa dứt, Tề Hắc Tử phát hiện ra mình đã về đến nhà. Lúc này hắn ta mới cảm thấy người bên cạnh không đơn giản, tò mò định hỏi thăm vài câu, ai ngờ sắc mặt đối phương trầm xuống, nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.