Vô Tiên

Chương 830: Chương 830: Hài hòa (1)




Trong thung lũng có một tia kiếm hồng bay qua.

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, ngự kiếm mà đi. Nhìn cảnh vật nhanh chóng trôi qua dưới chân, tiêu dao trong thiên địa, sự thư sướng tràn ngập trong lòng, thần sắc của hắn có chút kích động.

Đây chính là ngự kiếm phi hành! Từ lúc mười ba tuổi đã ước mơ một buổi sáng được bay trên không trung, cảm giác này gần giống với cảm giác ở trong giấc mộng.

Gia trì pháp trận Phong Độn thuật làm tốc độ độn của Lang Nha kiếm cực nhanh. Lâm Nhất tin, nếu gặp phải tu sĩ Trúc Cơ truy sát, chạy thoát thân cũng không thành vấn đề. Vì sao lại luôn nghĩ tới chuyện chạy trốn? Không biết là do cái gì lay động tâm tư, thần sắc của hắn trở nên trầm tĩnh.

Lâm Nhất dùng thời gian nửa ngày tập luyện ngự kiếm phi hành một cách thành thạo, cũng thuận tiện đi dạo một vòng cả thung lũng. Thung lũng này, hoặc có thể nói là Hóa Long trì, bề rộng chừng ba tới năm dặm, dài chừng ngàn dặm. Hai ngọn núi bao giữa tạo thành một cái hồ nước hẹp dài, lúc này lại không có chân long, chỉ có một tia kiếm hồng đang phi như bay.

Tới phần cuối của Hóa Long trì, khó gặp được mây mù nặng nề đã bao phủ một phần của thũng lũng ở bên trong đó. Trong mây mù mịt mờ màu trắng kia mơ hồ có ánh sáng năm màu chớp động, thỉnh thoảng có tiếng sấm nổ mạnh, thế long ngâm, có vẻ rất thần bí.

Đối mặt với khóa cốc trong sương mù, Lâm Nhất chỉ đành dừng lại ở phía xa. Nơi thần thức có thể quét tới, hắn không khỏi ngẩn ngơ tâm hồn một trận. Đối mặt với mây mù mịt mờ này lại có gió thổi mây vần.

Nơi này chẳng lẽ chính là nơi rời khỏi Hóa Long trì? Lại quan sát xung quanh một lượt, Lâm Nhất nhịn kích động muốn xông vào sâu trong mây mù, quay đầu trở lại.

Hóa Long trì này nghiễm nhiên là một nơi phong bế thiên địa, nơi mắt nhìn được đều có dáng vẻ tiên cơ dồi dào, chỉ là trên núi này, trong nước này thiếu bóng dáng của chim muông cá tôm, tất cả hiển nhiên đã yên lặng lâu lắm rồi.

Bay trên không trung một hồi, Lâm Nhất bỗng nhiên mất tăm mất tích. Còn trong thung lũng bỗng nhiên sinh ra một cơn gió mát, đột nhiên thổi xa.

Trăm dặm ngoài xa tự nhiên thoáng hiện lên thân hình của Lâm Nhất. Hắn đã thu hồi phi kiếm, chậm rãi hạ xuống bên hồ, giữa lông mày lóe lên sự mừng rỡ. Phong Độn thuật này quả nhiên là bất phàm, lần đầu thử nghiệm đã một phát độn được trăm dặm, thần tốc dị thường. Nếu có tu vi Kim Đan không biết một lần độn sẽ xa bao nhiêu dặm?

Bóp một cái quyết, Lâm Nhất lại một lần nữa hóa thành một cơn gió mát thoảng đi. Ba phen mấy bận, hắn đã về tới gần đình Phong Vân, ở bên hồ, thân hình hiện lên, sau đó nhìn thấy tình hình trong thạch đình không có gì lạ, lúc này mới thở hổn hển một hơi, tỏ ra hơi uể oải.

Phong Độn thuật dùng để chạy vẫn có chút vất vả, tuy là sau vài hơi thở dốc đã chạy được gần nghìn dặm, nhưng xác thực là mệt người. Lâm Nhất ngồi ở bên hồ điều tức, cứ như vậy trôi qua mấy ngày.

Mới tân tấn Trúc Cơ đã phải chạy trốn không ngừng, căn bản không có thời gian nhàn hạ để thổ nạp hành công, cứ tiếp tục như vậy tu vi sẽ bất lợi. Cố nhiên, nhìn thấy Lan Kỳ Nhi trong nay mai sẽ chưa thể xuất quan, Lâm Nhất liền tĩnh tọa tu luyện ở bên hồ.

Sau bảy ngày, Lâm Nhất mở mắt, trong thần sắc có vài phần bất an. Trong tay hắn nhiều thêm một khối hoàng chi, bẻ một miếng sau đó nhét vào trong miệng, nhai cót két không chút mùi vị.

Đây là thứ Lâm Nhất có được trong tiểu tây sơn ở Dục Thiên cảnh, vật này gọi là “Long ngự” hoặc “Tiên Nhân lương”, có thể luyện chế ra Ích Cốc đan cùng rất nhiều đan dược, cả đồ ăn sống được, cũng có công dụng kéo dài tuổi thọ. Sau khi tiến vào Huyền Thiên tiên cảnh liền chưa ăn thứ gì, mặc dù không cảm thấy đói bụng cũng không nghĩ tới ích cốc, hắn lại có chút không yên lòng mà lấy ra một miếng nếm thử.

Hành công đã bảy ngày, ở trong sơn cốc này dư thừa linh khí, vốn tưởng rằng có thể làm vững chắc tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng nhiều ngày như vậy vẫn luôn không ngừng tu luyện, Lâm Nhất nhận thấy được một tia không ổn. Viên châu tiến vào khí hải đã nhiều ngày, sau khi hành công càng ngày càng lâu, giữa người và châu có dấu hiệu cộng dung khí cơ. Chỉ là, thần thức của hắn cùng tương giác vẫn quá yếu, nói cách khác, viên châu kia căn bản không nghe theo sự sai khiến.

Viên châu không rõ này không chỉ đổi khách làm chủ, chiếm cứ khí hải mà còn bao vây một giọt linh dịch Trúc Cơ lại. Lúc đầu Lâm Nhất còn chưa để ý, nhưng đã nhiều ngày hành công, viên châu càng thêm có vẻ bá đạo, không chỉ chiếm linh lực mà hắn thu nạp được làm của riêng, con kim long nho nhỏ kia còn mơ hồ có dấu hiệu sử dụng giọt linh dịch làm vật hữu dụng riêng.

Viên châu kia nuốt chửng bao vây giọt linh dịch kia lại, ban đầu còn có chút ý tứ bảo vệ, cũng không ngại khi Lâm Nhất hành công thi pháp. Còn tình hình trước mắt, hành công tu luyện tất cả đều là đang may giá y cho người khác. Viên châu này rõ ràng là không có ý tốt!

Chuyện này không thể được! Linh dịch là gốc rễ Trúc Cơ của mình, gốc rễ tu vi của mình, sao có thể đơn giản vứt bỏ như thế được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.