Vô Tiên

Chương 1354: Chương 1354: Hậu Thổ tiên cảnh (1)




Hậu Thổ tiên cảnh sắp mở ra rồi, hơn vạn tu sĩ tụ tập một chỗ, chín đại Hóa Thần tiền bối đồng loạt hiện thân, trên Tây Minh Hải có thể nói là thịnh huống chưa bao giờ có trước đây.

Ngay lúc đó, một thanh niên Nguyên Anh sơ kỳ lại công nhiên nhảy ra ngoài. Không có ý gì khác mà ồn ào vì bị người ta ám toán, cũng muốn tìm Hóa Thần tiền bối thỉnh cầu lời giải thích ngay tại chỗ.

Đây rốt cục là tình trạng gì? Trong một chốc không ai nói rõ ra được.

Lúc đang khó phân biệt thị phi, dưới vạn chúng chú mục, thân làm gia chủ hạ Châu, Văn Huyền Tử không khỏi muốn mắng tên tu sĩ lỗ mãng cùng vô lễ này vài câu. Sau khi ông ta la rầy Lâm Nhất lại vô tình chuyển đầu nguồn nghi ngờ vào một vị cao nhân.

Lúc đầu còn chỉ có mấy tiền bối Hóa Thần nhìn thấu đầu mối, nhưng không ngờ có người dùng một lời nói toạc ra huyền cơ, cũng có người phụ hoạ theo đuôi.

- Văn Bạch Tử đạo hữu phải nghĩ lại việc mới làm đi! Thân làm trưởng bối, sao có thể chấp nhặt với một hậu bối còn trẻ tuổi chứ?

Âm Tán Nhân âm dương quái khí nói một câu, sau đó tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía Văn bạch Tử của Thư Châu.

Mặc Cáp Tề liếc mắt nhìn Tùng Vân Tán Nhân ở phía xa, gã không thích nói chuyện nhưng sau khi trù trừ lại lên tiếng nói theo:

- Hành động này, không thích hợp!

Sau đó tựa như đã buông xuống một nỗi lòng, thẳng thắn cụp mí mắt xuống, không quan tâm tới tình hình xung quanh.

- Hừ! Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!

Tùng Vân Tán Nhân chắp tay với Văn Huyền Tử một cái, nói có dụng ý:

- Họa của Thiên Đạo môn ta chính là vết xe đổ của Thần Châu môn! Đừng nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người! Đạo hữu vẫn nên cẩn thận là hơn!

Sắc mặt của Văn Huyền Tử khó coi, vuốt râu không nói gì. Lúc này Lâm Nhất vẫn cầm theo thiết bổng, gương mặt bi phẫn nhìn bốn phía, y hệt dáng vẻ một tiểu tử lỗ mãng. Mấy vị trưởng lão khác của Cửu Châu minh còn đang đứng quan sát, trong chốc lát không có ai đứng ra.

Hơi trầm ngâm chút, Văn Huyền Tử cất giọng nói:

- Làm phiền ba vị đạo huynh bênh vực lẽ phải...

Thần Châu môn ngươi nhận biết được nhân tình của ba nhà ta, thế là đủ rồi! Tùng Vân Tán Nhân âm thầm gật đầu, có mấy lời chỉ có thể lĩnh ý, không cần phải nói thẳng ra.

Văn Huyền Tử chuyển mắt nhìn phía xa, nghiêm nghị hỏi:

- Cửu Châu tiên minh ta muốn dĩ hòa vi quý! Văn Bạch Tử đạo hữu, không biết có lời gì muốn nói không?

Vòng xoáy lớn vẫn đang không ngừng xoay tròn, bao lấy từng cơn gió xoáy cùng sương mù nhàn nhạt tứ tán. Chín vị cao nhân Hóa Thần đứng lặng quan sát nhau, càng tỏ ra quỷ dị khó lường!

Môn chủ của Chân Vũ môn cùng Công Lương môn lại trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ từ xa.

Cho dù muốn xuất đầu giúp đỡ Văn Bạch Tử trợ uy, nhưng biết nói từ đâu đây?

Trước mắt bao người làm khó dễ một tiểu bối Nguyên Anh, xác thực đã làm hỏng mặt mũi của tiền bối cao nhân. Mặc dù có nguyên do khác, nhưng sao cần phải nóng lòng trong chốc lát như thế!

Văn đạo hữu hành sự không ổn thỏa rồi.

Lúc này, Văn Bạch Tử chở thành người mà vạn chúng chú mục. Nhưng ông ta lại thờ ơ với chuyện này, duy chỉ có sắc mặt là âm trầm dọa người.

Nhìn thấy Văn Huyền Tử hỏi tới đầu mình, Văn Bạch Tử không để ý cười lạnh một tiếng, nói:

- Dĩ hòa vi quý? Có mong muốn vậy!

Sau đó hừ lạnh một tiếng với ba người Tùng Vân Tán Nhân ở phía xa, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía tiểu tử đang đứng đờ người.

Không đợi Văn Huyền Tử lên tiếng, Văn Bạch Tử lại lạnh lùng nói:

- Đệ tử ta từng bị một tên tiểu tử hại tám mươi năm trước! Người này tên là Lâm Nhất, tuổi tác cùng dáng vẻ có vài phần giống với tiểu tử kia. Vì vậy, ta đây chỉ xuất thủ thăm dò một chút, xác định thật giả mà thôi!

Thần sắc của Văn Huyền Tử khẽ biến, ép hỏi:

- Sau đó thì?

- Ha ha!

Văn Bạch Tử ngửa mặt lên trời cười nhạt, ngạo nghễ nói:

- Dám can đảm đắc tội với người của Đạo Tề môn ta, thà giết lầm còn hơn bỏ xót! Chỉ có điều...

Ông ta lại chuyển lời, lên mặt nạt lại người, nói:

- Nhớ tới chư vị đồng đạo ở đây cả, nên ta liền cho Văn Huyền Tử đạo hữu ba phần nhân tình! Nhưng từ nay về sau...

Cố tình dừng lại một lúc, Văn Bạch Tử chậm rãi xoay người giữa không trung, phách lối nói tiếp:

- Từ nay về sau, nếu có người tên là Lâm Nhất, dáng vẻ xấp xỉ với tiểu tử kia, đều là người mà Đạo Tề môn ta tất phải giết! Đừng nói là ta không báo trước! Văn Bạch Tử ta xác thực là không muốn vạch mặt với chư vị, chính như lời của Văn Huyền Tử đạo hữu, dĩ hòa vi quý! Ha ha...

Nói xong, phất ống tay áo nghênh ngang rời đi.

Văn Huyền Tử vuốt râu dài, tay không ngừng run rẩy. Ông ta âm thầm thu lại, sau đó thần sắc lại như thường. Mà trong đầu lại không ngừng rung chuyển, lập tức nhớ tới lời của sư huynh Xuất Vân Tử. Trong tiên cảnh, Lâm Nhất sẽ gặp phải kiếp nạn trùng điệp, nói không chừng sẽ là kết quả cửu tử nhất sinh.

Quả nhiên, Văn Bạch Tử đã nhanh chóng dẫn đầu làm khó dễ, hiển nhiên đến có chuẩn bị.

Nghìn năm nay, Đạo Tề môn luôn làm Thần Châu môn như nghẹn trong cổ họng, lần này cũng không thể làm gì được. Cho dù sư huynh Xuất Vân Tử cơ trí bách biến cuối cùng vẫn không đấu thắng Văn Đạo Tử kia. Văn Bạch Tử lại càng kiêu ngạo bá đạo, không chỉ dựa vào tu vi của mình mà tìm người gây sự, còn tùy ý vọng động như vậy. Mà nhất cử nhất động lại có chút thâm ý, xác thực làm người ta khó có thể đối phó.

Chỉ có điều, lấy sức mạnh đánh phủ đầu cũng được, tìm tòi trước khi hành động cũng thế, Văn Bạch Tử thực sự được như nguyện rồi sao?

Ngay lúc này chợt có người kinh hô:

- Tiên cảnh mở ra rồi...

Văn Huyền Tử xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Lâm Nhất ở cách đó không xa. Đối phương hồn nhiên không cảm giác gì, nhưng lại linh xảo dị thường, khiêng đại bổng chạy nhanh như một làn khói trở về. Ông ta sợ run lên, âm thầm lắc đầu. Thầm nghĩ, sư huynh nói không sai, tâm trí của tiểu tử này không thể so với người thường được!

- Ầm!

Chín vị cao nhân Hóa Thần đều xoay người tránh đi, trên mặt biển đột nhiên phát ra một hồi tiếng ầm vang ù ù. Sau đó tựa như đại hải này cũng gầm lên giận dữ, có cuồng phong lách qua vòng xoáy phương viên trăm dặm, xông thẳng lên vòm trời.

Trong khoảnh khắc, uy thế dũng mãnh đột nhiên bạo phát, khí thế bùng bổ tàn sát bừa bãi, trong tiếng gió rít gào cuộn sạch tất cả.

Đây là uy thế thiên địa, không thể chống cự.

Lúc này, cho dù là Hóa Thần tiền bối hay là tu sĩ Nguyên Anh, hoặc là đông đảo tu sĩ Kim Đan đều phải lui về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.