Vô Tiên

Chương 701: Chương 701: Hiểu Hành Vụ Trầm




Nếu không thấy được mấy vị chấp sự, vậy thì trở về. Tuy nói tới Chính Dương Tông hơn một năm, nhưng Lâm Nhất đối với sơn môn còn rất xa lạ, cũng không có thể đi nơi khác.

Lâm Nhất đi qua sườn núi, theo sơn đạo trở về, trước mặt gặp phải một người. Người tới trên mặt mang theo nụ cười, hứng thú không kém, bên người có ánh huỳnh quang không ngừng xoay chuyển. Thấy có người ngăn đường đi, thần sắc của người này ngẩn ra, nụ cười cũng cứng ngắc lên.

- Nguyên lai là Lâm sư đệ... A? Không, là Lâm sư huynh!

Người này hơn ba mươi tuổi, đang khi nói chuyện, một phát bắt được ánh huỳnh quang lưu động, đó là một thanh phi kiếm phẩm chất không tệ.

Người tới tính là người quen, chính là La Dật trước kia gặp gỡ. Chỉ là ở trong tay Lâm Nhất ăn thua thiệt, lần nữa gặp gỡ, đã không còn thong dong như lúc trước.

- La sư huynh, đây là từ nơi nào đến a?

Sơn đạo không rộng, Lâm Nhất tránh qua một bên nhường đường, thuận miệng lên tiếng chào hỏi!

Thấy thần thái của Lâm Nhất vẫn như trước, La Dật lúng túng cười nói:

- Lâm sư huynh khách khí! Phải biết sau hai ngày, các đệ tử tham dự hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh sẽ khởi hành. Mấy ngày này, sau khi lắng nghe trưởng bối trong môn phái giáo huấn, ta cảm giác chuyến này khó lường, không thể không chuẩn bị một phen! Ha ha! Thanh phi kiếm này cũng không tệ lắm phải không! So với linh khí chỉ hơi kém một bậc! Đây là Giản Dĩ sư thúc tự tay luyện chế, để các vãn bối có thứ phòng thân!

Phi kiếm trong tay La Dật, dáng vẻ quả thật không tệ, tốt hơn pháp khí thượng phẩm bình thường rất nhiều. Xem ra các trưởng bối trong môn phái vì hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, là tốn rất nhiều tâm tư.

Trên mặt đối phương đầy ý khoe khoang, không cần nói cũng biết. Lâm Nhất nhếch miệng nói:

- Sau hai ngày là ngày khởi hành? La sư huynh sẽ không nhớ lầm chứ?

La Dật lắc đầu nói:

- Canh năm hai ngày sau, tập hợp ở Đan Dương phong, các trưởng bối đã sớm thông báo, ta sao có thể nhớ lầm?

- Ha ha! La sư huynh, mời!

Thần sắc Lâm Nhất bất biến, tùy ý chắp tay, đi qua bên người La Dật.

La Dật còn tưởng cải biến thời gian khởi hành, đang định mở miệng hỏi thăm, lại thấy Lâm Nhất đã đi xa. Hắn chỉ cảm thấy đối phương có chút cổ quái, nhưng không rõ lắm, chỉ có thể coi như thôi.

Lâm Nhất một mình đi ở trên sơn đạo, khóe miệng vẫn nhếch lên, chỉ là trong ánh mắt mang theo ý lạnh.

Từ trong miệng Đông Phương Thánh biết được, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh nhất định sẽ không đơn giản. Vì các đệ tử lần đầu xuất hành kia, các trưởng bối không thể thiếu ân cần dạy bảo, cẩn thận giáo huấn, còn tặng pháp khí tốt nhất, để ngừa nguy hiểm sau này!

Các trưởng bối trong môn phái không chỉ một lần đi qua Huyền Thiên Tiên Cảnh, bên trong tình hình đại thể, từ lâu đã chép lại thành bản đồ, các đệ tử đều mỗi người một phần.

Chỉ bất quá, những cái kia không quan hệ gì tới Lâm Nhất hắn. Nếu không phải hôm nay Tống Thủ nhấc lên việc này, chờ hắn từ trong bế quan đi ra, sẽ bỏ lỡ hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh.

Oán trời trách đất sao? Lâm Nhất chưa từng có ý nghĩ như vậy. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường trong Thiên Ky Các mà thôi.

Đã có tư cách đi theo, như vậy bất luận Huyền Thiên Tiên Cảnh như thế nào, chung quy cũng phải đi nhìn một chuyến.

...

Ngày hôm đó, ngày hai mươi tám tháng ba, vào lúc canh ba.

Trên Đan Dương phong, trong Đan Dương các.

Yến Khởi nằm trên giường chậm rãi mở mắt, lộ ra nụ cười, dưới ánh nến chiếu rọi, một thân ảnh thướt tha đi đến trước người.

- Phu quân, sắp khởi hành rồi, tại sao lại cười một mình?

Yến Khởi nhìn Lãnh Thúy nói:

- Bây giờ mới canh tư, tiểu tử kia đã sớm canh giữ ở trên Thiên Thai. Người gấp gáp như vậy, thật khó nghĩ hắn có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng chín!

Lãnh Thúy liếc mắt nhìn ra bóng đêm, không để ý lắm nói:

- Đó không phải người trẻ tuổi lần trước sao! Nhìn trang phục vẫn là đệ tử ngoại môn, sợ là ở trong Thiên Ky Các không được trưởng bối coi trọng! Bất quá hắn làm người ngược lại rất chấp nhất!

Hai vợ chồng nói vài câu chuyện phiếm, Lãnh Thúy cảm thấy có chút tâm thần không yên, nàng hơi lo lắng nói:

- Lần này chỉ có huynh đi theo Các chủ, mọi việc vẫn cần cẩn thận cho thỏa đáng!

Yến Khởi gật đầu cười nói:

- Năm rồi vào lúc này, mọi người đều tranh cướp giành giật cơ hội. Cổ Tiễu, Cừu Bá cùng Thường Tụng, nhiều năm qua tu vi khó có thể tiến thêm, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh không thể nghi ngờ là một cơ hội. Nhưng ba người này đều tìm cớ rút lui, hơn nữa số tuổi đều không nhỏ, ngược lại có thể thông cảm được. Nhưng cổ quái là, vì tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, Vệ Tòng sớm canh cánh trong lòng với hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh. Nhưng khi nước đã đến chân, hắn lại lấy lý do Thiên Xu các sự vụ bận rộn, nguyện đợi thêm mười tám năm nữa! Ha ha! Bản ý như thế nào, làm người khó có thể đoán được.

Lãnh Thúy trầm ngâm, đang định mở miệng, Yến Khởi đã đứng dậy đi đến bên người, ôn hòa cười nói:

- Phu nhân là muốn theo ta cùng đi?

Tu Tiên giới của Đại Hạ, từ lâu sinh ra mấy phần dị dạng, đối với sự tình này, hai vợ chồng sớm có phát hiện. Bất quá không bằng không cớ, có thể làm gì đây! Yến Khởi nắm tay phu nhân, song song đi đến trước cửa sổ, viễn vọng bóng đêm, tự nhủ:

- Phu nhân an tâm là được! Lần này một mình ta là đủ!

Lãnh Thúy vuốt tay phu quân, ừmh một tiếng nói:

- Phóng tầm mắt Đại Hạ, địch thủ của phu quân có thể đếm được trên đầu ngón tay! Chỉ bất quá Huyền Thiên Tiên Cảnh biến hoá thất thường, nguy cơ trùng trùng, huynh vẫn cần cẩn trọng. Những tiểu bối đi theo kia, tất cả đều bằng cơ duyên của mình...

Nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay phu nhân, Yến Khởi hiểu ý nở nụ cười. Tâm tư của nữ nhân, bất quá là trời đất bao la, phu quân lớn nhất, cho dù thân là tu sĩ, tình yêu nam nữ cũng sẽ như vậy.

...

Dưới bóng đêm dày đặc, trên Thiên Thai của Đan Dương phong, Lâm Nhất ngồi một mình ở trên tảng đá, áp chế thấp thỏm trong lòng, nhếch miệng, mang theo chút khổ ý.

Qua nửa đêm Lâm Nhất liền ra Thiên Ki Phong, nửa đường tạm nghỉ, mắt thấy canh tư tới, hắn mới đến trước Thiên Thai ra vẻ đả tọa nhập định.

Đan Dương phong quả nhiên không phải nơi tốt, vô số đạo thần thức quét tới, khiến lòng người nhảy lên, cũng chỉ có thể cố gắng trấn định. Đây là hắn tự tìm, không trách người khác được.

Trong vô số đạo thần thức kia, nhỏ yếu chút còn không có gì, chỉ là có vài đạo thần thức mạnh mẽ không cố kỵ chút nào ép đến, làm cho cả người Lâm Nhất phát lạnh, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị người thấu. Ở trong chớp mắt ấy, hắn ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nhắm mắt lại, khổ sở chống đỡ.

Cũng còn tốt, nửa canh giờ qua đi, quanh người thanh tĩnh, Lâm Nhất âm thầm thở dài, thần sắc cũng thong dong hơn rất nhiều.

Ngày đó sau khi trở về, Lâm Nhất không hỏi dò chung quanh nữa, mà chui vào trong sơn động của mình chờ hai ngày.

Hôm nay Lâm Nhất tâm có tính toán, đi tới Đan Dương phong rất sớm. Nếu như muốn đi Huyền Thiên Tiên Cảnh, biện pháp ngốc trước mắt cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.