Vô Tiên

Chương 1789: Chương 1789: Hôm nay náo nhiệt quá (2)




Hắn hướng ánh mắt về phía người trẻ tuổi vẫn đang xem náo nhiệt kia, thâm ý sâu sắc vuốt râu cười nói.

Xuất Vân Tử hơi lộ vẻ bất ngờ, có chút khó hiểu nói:

- Trong ước định môn chủ của ta và môn chủ, đâu có nói tới việc mời chào!

- Ước định?

Tổ Uyên quay sang, bí hiểm cười hỏi:

- Tấn Sơn Tử, Nguyên Giang Tử, hai người các ngươi có biết tác dụng của ước định không?

Tấn Sơn Tử là râu bạc trắng râu bạc trắng, thần sắc cẩn thận mà cử chỉ trầm ổn. Người này từng ở trong Hạo Thiên cốc đối địch với người của Cửu Châu, trước mắt đã là tu vi Luyện Hư sơ kỳ. Hắn nhìn sư huynh Nguyên Giang Tử ở bên cạnh, lại gật đầu với Xuất Vân Tử cách đó không xa, lúc này mới chắp tay nói:

- Xin môn chủ chỉ giáo.

Nguyên Giang Tử cũng là bộ dạng lão giả, im lặng ít nói.

Cơ thể Tổ Uyên chắc nịch, trên người lộ ra khí thế bức nhân. Lớn tiếng lớn tiếng nói:

- Tác dụng của ước định là ở chế ước, ở quản thúc, ở thủ đoạn, ở tạm thời an toàn. Mà tất cả những điều này đều không địch lại sự cường đại của tu vi, sự mạnh mẽ của thiết quyền và sự sắc bén của pháp bảo!

Hắn liếc xéo Xuất Vân Tử, thần sắc không rõ cười nói:

- Mập mạp, ước định trước đây thế nào, ngươi tự giải quyết đi.

Hắn còn chưa dứt lời, ánh mắt lại lướt qua trên người Thân Nhạc và Lâm Nhất ở phía trước, tư thế như đã nắm giữ mọi việc trong tay.

Da mặt Xuất Vân Tử run run, giống như đầy ngưỡng mộ, giơ tay khen:

- Chậc chậc! Nhận thức chính xác, xin được thụ giáo.

Nói xong, hắn cũng không dong dài, lắc lư thân hình mập mạp bay về phía trước, từ xa xa hô:

- Lâm huynh đệ, có nghe thấy chưa, mưu kế có cường đại tới mấy cũng không đọ được uy lực của một đôi thiết quyền.

Từ nhìn thấu quỷ kế của Công Lương Tán, đến phá vỡ phá vỡ trận pháp mai phục dẫn năm người Thân Nhạc tới; rồi lại một phen đánh nhau sinh tử, đến bốn người của Phục Long môn đột nhiên hiện thân, tất cả đều chỉ trong giây lát, tình hình trong sân có thể nói là thay đổi trong nháy mắt. Lâm Nhất vẫn chưa vọng động, thủy chung lẳng lặng lưu ý động tĩnh bốn phía. Thấy Xuất Vân Tử làm thuyết khách từ từ tới gần, hơn nữa trong lời có lời, hắn bất vi sở động, vẫn yên lặng đứng trong không trung.

Hành vi Phục Long môn mời chào tiểu tử đó cũng không khác biệt lắm với mình, Thân Nhạc oán hận không thôi. Hắn lạnh lùng chăm chú nhìn hành động của Xuất Vân Tử, không quên nhắc nhở Tổ Uyên:

- So với uổng công vô ích, không bằng hai nhà chúng ta liên thủ.

- Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn liên thủ à? Hừ.

Tổ Uyên khinh thường hừ một tiếng.

Hai tiên môn Thiên Uy và Phục Long đã có mấy ngàn năm giao tình, lúc này nói trở mặt liền trở mặt, một chút tình cảm cũng không giữ. Thân Nhạc có chút thẹn quá hóa giận, đáp lại một cách mỉa mai:

- Ngươi định thế nào? Chẳng lẽ muốn đối dịch với Thiên Uy môn ta sao?

- Thiên Uy môn ngươi làm việc gàn dở, phá hỏng quy củ của tiên môn, sau này há có thể sống yên ở Hành Thiên. Ngươi dám đánh lén...

Tổ Uyên đang nói chuyện chợt thấy có sát khí tới gần, còn tưởng rằng là Thân Nhạc động thủ trước, không khỏi lên tiếng quát lớn. Mà đối phương vẫn đứng yên tại chỗ bất động, hơn nữa bốn phía cũng không có dị trạng. Mà chuyện này xảy ra rất nhanh, bùm một tiếng, nguyên khí hộ thể vỡ tan, bụng đột nhiên tê rần, Nguyên Thần đã bị người ta bóp ở trong tay, hắn lúc này mới mơ hồ thấy rõ bên cạnh có thêm một bóng người màu vàng quỷ dị.

Dị biến nổi lên, chấn kinh toàn trường. Mọi người lúc này mới phát giác người ở đối diện Xuất Vân Tử đã không thấy đâu, lập tức có hai thân ảnh hợp lại, hóa thành bộ dạng của bản thân Lâm Nhất, đang thong dong điềm tĩnh thu hồi Nguyên Thần đã diệt đi hồn phách, còn thuận tay bắn ra một ngọn lửa đốt đi nhục thân của Tổ Uyên.

Tấn Sơn Tử và Nguyên Giang Tử ở Cách đó không xa cả kinh không biết làm gì, trơ mắt nhìn môn chủ gặp nạn mà bất lực, ai mà ngờ được đối phương đột nhiên làm khó, còn là một kích tuyệt sát.

Thân Nhạc và hai trưởng lão đồng môn sớm đã được lĩnh giáo thủ đoạn quỷ thần khó dò đó của Lâm Nhất, lúc này vẫn không tránh được cảm thấy thấy sợ hãi, sắc mặt khó coi. Môn chủ Phục Long môn, một cao thủ Luyện Hư hậu kỳ, một nhân vật thành danh đã lâu ở Hành Thiên, căn bản chưa kịp thi triển một chiêu thần thông đã dưới tình huống không hề phòng bị rơi vào kết cục hình hồn câu tiêu, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Trong lo được lo mất, Thân Nhạc nỗi lòng không rõ thở dài một hơi, vội vàng ra hiệu cho hai vị trưởng lão ở bên cạnh, cẩn thận phòng bị, đề phòng đánh lén.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau khi Lâm Nhất đánh lén đắc thủ đột nhiên vung quyền đánh về phía hai vị tu sĩ Luyện Hư của Phục Long môn đứng gần đó. Vào khoảnh khắc này, một thân ảnh mập mạp hô lớn:

- Thủ hạ lưu tình, đừng đả thương tính mạng của huynh đệ ta.

Cùng lúc đó, một tiếng thở dài đột nhiên từ trên trời vang xuống,

- Đã ngang ngược còn thích giết chóc, dừng tay cho lão phu.

Bùm một tiếng, Xuất Vân Tử chạy tới vừa chạm tới quyền ảnh Lâm Nhất đánh ra liền bay ngược ra ngoài. Tấn Sơn Tử và Nguyên Giang Tử phục hồi tinh thần, vội vàng xuất thủ cứu giúp. Mà người khác ở trong không trung, không để ý tới miệng phun máu tươi, lại tứ chi vung loạn phẫn nộ quát:

- Lâm Nhất, ngươi vô tình, ta vô nghĩa! Các ngươi lui về phía sau, ta liều mạng với hắn.

Lâm Nhất sau khi giả vờ đánh ra một chưởng, không thèm để ý tới bộ dạng bi tráng thảm thiết của Xuất Vân Tử, không ngờ độn đi xa. Trong lúc vội vàng, chợt thấy thần sắc của ba người bọn Thân Nhạc trở nên khác thường, hắn không kịp nghĩ nhiều, vung song quyền đột nhiên đánh lên trên, sau đó hai đạo long ảnh rời tay bay ra, thế như sấm đánh mà gào thét sinh uy.

Ầm.

Giống như mãnh long phá trường không, đánh rơi sao trời như mưa. Uy thế mạc danh đột nhiên hạ xuống, bức cho thân hình đang bay nhanh của Lâm Nhất đột nhiên khựng lại, lập tức bay xuống. Bốn phía tinh mang như cầu vồng, con đường phía trước đã không còn.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất hoành không bay lên. Không có nửa phần do dự, hắn đã hóa thân thành một con rồng dài mười trượng, nhanh như sét đánh lao về phía trước. Giải Long quyết trong Thăng Long quyết thế không thể đỡ, vách tường tinh thần xoẹt một tiếng bị xé ra một lỗ thủng, hắn từ trong lách ra. Đúng lúc này, trong sơn cốc bên dưới đột nhiên bay ra bóng người, lại dễ dàng ngăn cản đường đi của hắn. Mà tiếng nói lúc trước lại vang lên.

- Thì ra là thế! Thân Nhạc, ngươi thật to gan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.