- Ồ?
Công Dã Bình nghe vậy, ánh mắt mang theo hồ nghi chuyển động, lập tức lộ ra bừng tỉnh. Hắn ngạo nghễ nhìn chung quanh, có chút cảm khái nói:
- Đạt trưởng lão nói rất có lý! Cam Vũ phu nhân dù sao cũng là nữ tử, nữ tử nha...
Hắn lắc đầu ra vẻ cảm thán, sau đó lại làm càn cười lớn lên.
Ở dưới thần sắc âm trầm, tất cả đều là xem thường kiêu ngạo và lãnh đạm. Đạt Mông ngoài cười nhưng trong không cười, khóe mắt nhìn xa xa nói:
- Thiếu tông chủ, Vân Nghê Phong này là hương hoa khắp núi nha!
Một tổ sư Kim Đan hậu kỳ, đối với một hậu bối Kim Đan sơ kỳ, trong lời nói lại có chút ít đầu cơ lấy lòng, thật khiến người ngạc nhiên!
Tu vi của Đạt Mông Đạt trưởng lão rất cao, nhưng nhân phẩm lại rất tệ. Hắn ở Hắc Sơn tông có địa vị cao cả, nhưng cùng thiếu tông chủ Công Dã Bình ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Không biết là người sau nhờ tu vi người trước, hay người trước coi trọng thân phận của người sau. Ai có thể nói được rõ ràng chứ!
Công Dã Bình tự xưng tiên đạo phong lưu hoa quân tử, thêm vào túi da không tệ, nên rất hay làm sự tình trêu hoa ghẹo nguyệt. Tính nết làm người của hắn, Đạt Mông tất nhiên là hiểu rõ.
Thường nói, nghe tiếng ca biết nhã ý, một già một trẻ kia càng tâm hữu linh tê, Đạt Mông vừa nói ra, ánh mắt của Công Dã Bình đã sáng lên, tùy theo nhìn tới.
Chỉ thấy kiếm hồng từ xa đến gần, hai thân ảnh chập chờn yêu kiều xuất hiện.
- Ồ! Hai vị cô nương tướng mạo thật đẹp, tư thái trang nhã, quả là mỹ nữ hiếm có! Ta thấy mà yêu!
Công Dã Bình không nghĩ nhiều, chân đạp phi kiếm tiến ra đón, người chưa đến, lời ngả ngớn đã đầy miệng.. Đạt Mông khép hờ mí mắt, ra vẻ không thấy.
Người tới chính là Liên Tâm và Hồng Nhi, hai người thấy phụ cận sơn môn xuất hiện hai nam tử tu vi khó lường, tính dừng lại quan sát, đã thấy đối phương tiến lên đón.
Hai người vội vàng ngừng lại, Hồng Nhi nũng nịu trách mắng:
- Người tới là ai, dám ở dưới Vân Nghê Phong ta làm càn!
Thần sắc của Liên Tâm cũng biến đổi, nàng nhìn không thấu tu vi của đối phương, chăm chú canh giữ ở bên cạnh Hồng Nhi, để ngừa bất trắc.
- Ha ha! Đừng sợ! Ta chính là quý khách của Hồng Vân Cung nha!
Công Dã Bình ưỡn thẳng thân thể, nụ cười xán lạn.
- Hừ! Hai tiểu bối không biết tôn trưởng, còn không tiến lên hành lễ!
Đạt Mông không mất thời cơ hừ một tiếng. Liên Tâm và Hồng Nhi đang do dự, trong tai như vang lên kinh lôi, hai người cả kinh, suýt chút nữa rơi xuống phi kiếm.
Ánh mắt Hồng Nhi sợ hãi nhìn về phía lão giả, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, vội nhìn về phía sư tỷ.
Liên Tâm cũng bị thanh âm gia trì pháp lực kia khuấy động tâm thần, sau khi đứng vững thân hình, đã mặt lạnh như sương. Nàng tiến lên ngăn Hồng Nhi ở phía sau, chắp tay nói:
- Vãn bối Liên Tâm bái kiến hai vị tiền bối! Các hạ thân là trưởng giả, cần gì phải chấp nhặt với tỷ muội ta!
Thủ đoạn uy hiếp tiểu bối của Đạt Mông đã là lô hỏa thuần thanh. Ngẫm lại cũng phải, một tổ sư Kim Đan hậu kỳ, chính là tồn tại làm người kính ngưỡng, đối mặt tiểu bối tự nhiên không coi ra gì. Mà Công Dã Bình sau khi nói trêu ghẹo, đôi mắt trở nên nóng bỏng lên, nhìn chằm chằm hai nữ tử không tha.
Nữ tử mặc áo hồng da thịt mềm mại, so với những mỹ nhân mình từng gặp, cũng coi như trung thượng. Mà cô gái áo xanh giống như băng tuyết hàn mai, lãnh diễm mà loá mắt, vừa thấy liền động lòng người, nếu có thể hái xuống ôm ở trong lòng, quả thật là quá dụ người! Nữ tử này, ta yêu thích!
Công Dã Bình lòng ngứa ngáy khó nhịn, rất hào hiệp gật đầu cười nói:
- Không cần giữ lễ tiết! Ta chính là Hắc Sơn tông Công Dã Bình, cùng Liên Tâm cô nương xem như hữu duyên! Cô nương có dáng vẻ đào lý, làm cho người ái mộ! Có nguyện làm đạo lữ của ta hay không?
Nói xong Công Dã Bình vuốt râu, mang theo thần sắc tự đắc, bật cười lớn. Hắn cho rằng tướng mạo mình đường đường, tu vi lại cường đại, lại thêm thân phận Hắc Sơn tông thiếu tông chủ, mỹ nữ thiên hạ còn không đổ xô tới!
Ai nghĩ Liên Tâm nghe vậy, khuôn mặt vốn đã băng sương, bỗng nhiên nổi lên một tia ửng hồng dị dạng. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt giận dữ nói:
- Kính xin tiền bối tự trọng!
Công Dã Bình ở trên phi kiếm xoay một vòng, giả vờ kinh ngạc mở hai tay ra, trong lời nói có chút đầu độc nói:
- Ồ? Vị cô nương này xấu hổ? Ha ha! Tình yêu nam nữ vốn là nhân luân, sai ở chỗ nào? Phương pháp song tu của Hắc Sơn tông ta diệu thú vô song, tư vị trong đó càng tuyệt không thể tả, bao ngươi thích như mật ngọt! Nếu cô nương đi theo ta, sau này tu hành, sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều!
Liên Tâm vừa thẹn vừa giận, nhưng không dám trực tiếp mắng đối phương. Nàng cắn răng, thân thể rung nhè nhẹ. Hồng Nhi cũng đỏ bừng cả hai gò má, nhưng sợ uy thế của cao nhân tiền bối, chỉ có thể run lẩy bẩy, câm như hến.
Bừa bãi khiêu khích một mỹ nhân, đối với Công Dã Bình mà nói, từ lâu đã tập mãi thành thói quen, cũng lấy thế làm niềm vui. Tu sĩ vốn không giống người phàm tục, không câu nệ tục quy, không tuân thủ luân thường, cho dù là song tu cũng nhìn mãi mà quen mắt. Nhưng đệ tử của Hồng Vân Cung đều là nữ, nhân luân lễ pháp không thể ngỗ nghịch, nơi nào nghe được những lời tùy ý nhục nhã như vậy.
Đối với một nữ tử giữ mình trong sạch mà nói, này giống như thú tính sỉ nhục.
Liên Tâm đứng ở trên phi kiếm, dáng người thướt tha, vì giận dữ xấu hổ mà hơi run run, bên môi nàng đã chảy ra máu tươi.
Hai hàng lông mày dựng thẳng lên, mắt nén lửa giận, Liên Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng oán hận nhìn tiền bối bất lương, vô đức trước mắt. ngón tay chỉ ra, một thanh phi kiếm gào thét xoay quanh ở trên đỉnh đầu. Thần sắc của nàng bỗng nhiên trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi uổng là tiền bối, chỉ biết ỷ mạnh lăng nhục một nữ tử! Sĩ có thể giết, nhưng không thể nhục. Liên Tâm ta tu vi thấp, nhưng có tâm chịu chết!
- Sư tỷ!
Thấy thế, Hồng Nhi lo lắng, hô khẽ một tiếng.
- Hồng Nhi sư muội, mau chóng trở về bẩm báo. Ở trước mặt cao nhân như vậy, ta chạy không thoát. Ở dưới Vân Nghê Phong, ta cũng không thể trốn. Không duyên cớ bị người nhục nhã, chỉ có lấy tính mạng đáp trả!
Nhẹ giọng phân phó sư muội một câu, Liên Tâm mặt lạnh như sương, huyết hồng ở bên khóe môi là bắt mắt như thế, đôi mắt sáng ngời, giờ khắc này càng không có chút rung động nào. Đây là một nữ tử đã quyết lấy cái chết rửa nhục.
Cách đó không xa, Đạt Mông thấy vậy không khỏi hơi ngạc nhiên! Nữ tử cương liệt như vậy ngược lại là hiếm thấy! Bất quá một Trúc Cơ trung kỳ, ở trước mặt tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ sợ dù là muốn chết cũng khó khăn!