Vô Tiên

Chương 251: Chương 251: Hướng đạo (1)




- Tiểu tử, có phát hiện gì không?

Ngữ khí của Chân Nguyên Tử ung dung, thần thái nhàn nhã ngắm nhìn xa xa. Mặt trời mới mọc quang huy rực rỡ, vạn vật lay mình, sinh cơ vô hạn.

- Cây cối ít đi, trời cũng trống trải hơn rất nhiều.

Gió từ trước mặt thổi tới, cuốn lấy mái tóc của Lâm Nhất. Hắn nhìn phía trước, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

Sau khi phân biệt với người Thần Uy Đường, đoàn người lại tiến lên hai ngày. Hai bên đường cây cối dần dần thưa thớt, bầu trời trên đỉnh đầu một đường chật hẹp, cũng như xé đi tầng ràng buộc, màn trời xanh thẳm càng sinh động hơn.

Móng ngựa nhẹ nhàng, tiếng cười cười nói nói không ngừng.

Thân thể Chân Nguyên Tử thẳng tắp, khá là thích ý chậm rãi xoay người nói:

- Cuối cùng cũng coi như chạy ra, phía trước hẳn là địa giới Sa châu! Ha ha, qua Sa châu chính là Cao Xương.

Nói đến chỗ này, khóe mắt hắn nhẹ khép, hừ nói:

- Tiểu tử ngươi nhìn lão đạo làm chi? Nga, Cao Xương là kinh thành! Ngay cả cái này cũng không biết? Cô lậu quả văn!

Bị lão đạo nhìn ra tâm tư, Lâm Nhất cười khổ không lên tiếng.

Nguyên lai Cao Xương thành là kinh thành, từ trước tới nay không có người nói với hắn những sự tình này. Lâm Nhất còn tưởng Cao Xương là một châu thành, thế cho nên bị lão đạo chê cười. Thương quốc to lớn, rất nhiều địa danh có ước định mà thành xưng hô, không thể biết rõ từng cái cũng bình thường, huống hồ hắn là một tiểu tử lần đầu đi xa nhà.

Chỉ là trong kinh thành, vương hầu hiển hách cư ngụ, cái gọi là binh cường quốc phú, thế tụ một thành. Mình ngay cả kinh đô của một quốc gia cũng nói không rõ ràng, thật là cô lậu quả văn rồi! Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi tự giễu cười lên.

- Tiểu tử, lại nghĩ gì thế!

Tiểu tử này nở nụ cười, liền không có chuyện tốt, Chân Nguyên Tử không khỏi khẽ hừ một tiếng, lấy đó bất mãn. Hắn nói:

- Sa châu ốc dã ngàn dặm, đồng cỏ vô bờ, này ngược lại là một chỗ tốt. Sa châu cùng Viêm châu, Diệp châu, Mâu châu, Vân châu, năm châu đầu đuôi đụng vào nhau tụ thế, bảo vệ quanh kinh thành, chính là long bàng hổ cứ đế vương châu a! Còn có Thương Thủy từ bắc chảy xuống, qua Sa châu, kinh thành, đông đi biển rộng. Ha ha, đi tới nơi này, ngươi ta cách biển rộng cũng đã không xa!

Tâm tư của Chân Nguyên Tử sợ là đã bay tới biển rồi. Nhưng Lâm Nhất suy nghĩ, Sa châu cùng Viêm châu, Diệp châu, Mâu châu, Vân châu, ngầm có ý Ngũ Hành, chẳng lẽ chỉ là một loại trùng hợp?

Đi tới giữa trưa, trước mắt mọi người từ từ rộng rãi. Bất tri bất giác, rừng cây nương theo một đường kia biến mất không thấy. Mà đường dưới chân thoáng như đi đến cuối cùng.

...

Người Thiên Long phái dừng bước, trong lòng cảm khái.

Đây là một thảo nguyên trống trải vô ngần, cỏ khô liên miên đến cuối chân trời.

Trước mặt gió thổi tới, trong dã tính lộ ra mấy phần khí xuân...

...

Dựa xe ngựa, Lâm Nhất ngồi ở trên cỏ, nhẹ uống một ngụm Thiên Thu Phức, ánh mắt xa xăm...

...

Dưới màn trời, một con chim diều hâu cô độc bay lượn, tịch mịch bồi hồi. Cánh dài bất động bỗng hơi thu lại, hóa thành một tia chớp màu đen, mạnh mẽ lao xuống đất.

Bỗng nhiên trong lúc đó, theo một tiếng kêu sắc nhọn mà cao vút, chim diều hâu đập cánh bay lên. Dưới móng vuốt là một con thỏ hoang còn đang phí công giãy dụa...

Khóe miệng Lâm Nhất lộ ra ý cười nhợt nhạt, ánh mắt hắn chớp động, ngón tay cầm hồ lô không ngừng run rẩy. Giờ khắc này, hắn rất muốn hét dài một tiếng, như chim diều hâu kia, một bước lên trời, ngạo tiếu thương khung.

Chim diều hâu cao cao tại thượng nhưng cô độc, cũng vì phần cô độc này, mà có bầu trời của mình...

...

Sau khi đi ra khỏi Hồng châu, người Thiên Long phái hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục xuất phát về phía thảo nguyên mênh mông.

Khi ánh chiều tà lấp lóe, thảo nguyên vô bờ thoáng như một hải dương màu vàng óng. Xa xa, hơn mười túp lều màu trắng của dân du mục, tản mát ở giữa, như đóa mây trên trời bay xuống thế gian, lại phảng phất như mấy viên trân châu hiện lên ở trong cuộn sóng.

Đi tới, ở ngoài lều có hàng rào quay chung quanh; cách đó không xa, còn có dê bò thành đàn ở chung một chỗ.

Vài con chó chăn dê cao to, nhe răng gầm gừ.

Trong lều đi ra một nhóm người khoác áo da, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.