Vô Tiên

Chương 1399: Chương 1399: Huyền cơ kỳ lạ (2)




Tục ngữ có câu, bắt giặc trước tiên bắt vua. Lâm Nhất vốn định giết Cổ Tác, đối phương chắc chắn sẽ như rắn mất đầu tự loạn trận cước. Mà đánh lén vẫn không thể nhất kích tất sát, hắn mới biết mình đã xem nhẹ đối thủ.

Việc đã đến nước này, Lâm Nhất sao cam tâm buông tha cho Cổ Tác đã bại lui. Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi luôn, đánh rắn phải đánh giập đầu, chính là lúc này!

Cổ Tác chật vật vô cùng, bay ngược ra sau phải tới hai mươi trượng, Lâm Nhất lại đã như bóng với hình đi tới. Một con mãnh hổ dài ba trượng xuất hiện, bay vọt lên không, khí thế kinh người; mấy chục đạo kiếm quang sắc bén bỗng nhiên lóe sáng, rào rạt mà đến; chợt có mưa gió lôi điện đột nhiên giáng xuống, mang theo uy thế khó lường chặn đường.

Đối mặt với sự phản kháng trước khi chết của Cổ Tác. Lâm Nhất không hề e ngại. Có điều mười một tu sĩ còn lại lại không để mất thời cơ xông tới. Trong nháy mắt này trước có thế công của phù lục, sau có cường tập của pháp bảo, hắn chính là hai mặt thụ địch.

Đây chính là một kích liên thủ của mười hai tu sĩ Nguyên Anh, hơi vô ý chút thôi sẽ chính là kết cục thân tử đạo tiêu, cho dù Lâm Nhất dũng mãnh như thế nào cũng không muốn dính đòn. Mắt thấy hắn sắp bị pháp bảo, phù lục cắn nuốt, lại đột nhiên biến mất, tiếp theo liền có người kêu thảm một tiếng,

- Ái ôi.

Đúng vào lúc bị hơn mười tu sĩ đó ùa tới, đồng loạt tế ra pháp bảo, mà Lâm Nhất thì lại biến mất bóng dáng đúng vào lúc này.

Đây là ẩn thân? Hay là thi triển độn thuật? Hơn mười tu sĩ vội vàng dùng thần thức lưu ý xung quanh, để phòng bất trắc. Không ngờ hào quang hiện lên, Lâm Nhất đó đột nhiên từ bên trong đám người xông ra, cũng đánh vào một người trong đó. Khi mọi người đang kinh hãi, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đó đã kêu thảm bay xuống.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất thi triển Phá Không Độn tránh thoát cuồng oanh loạn kích của đối thủ, lại không kịp phân rõ hướng đi, chính là đâm đầu vào trong đám người. Gân cốt hắn cường hãn có thể so với tồn tại pháp bảo, kết quả là, một Nguyên Anh tu sĩ cứ như vậy liền bị đánh bay!

Địch ta xen lẫn với nhau, động thủ sẽ khó tránh khỏi hại người bên mình. Đám người lập tức lộn xộn, ai nấy vội vàng tránh né khắp nơi.

Lâm Nhất cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, vung thiết bổng đánh vào một người ở gần nhất.

Người đó cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, mà đối mặt với sự đánh lén gần trong gang tấc cũng không phòng bị, bốp tiếng bị đập trúng người, không rên lên được một tiếng rơi xuống đất.

Sau khi giết một người, Lâm Nhất vẫn muốn thừa dịp loạn chiếm chút tiện nghi. Mà mọi người còn lại đã tránh sang bên, cũng cứu được Cổ Tác và tu sĩ vừa bị đánh bay rồi vây lai với nhau, đồng loạt khu động pháp bảo đánh tới. Hiển nhiên đây là đề phòng có người giở lại trò cũ.

Lâm Nhất không hề ham chiến, thân hình lóe lên chui vào trong kiếm trận, lập tức thu hồi thiết bổng, cũng đánh ra một chuỗi thủ quyết. Ngàn vạn ánh sáng vàng lập tức xoay tròn cấp tốc, ngay sau đó chính là những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Bên trong kiếm trận, đám người Thiên Chấn Tử chính mắt thấy Lâm Nhất đại triển thần uy, đều cảm thấy an tâm hơn một chút.

Tình cảnh này khác với lúc ở trên Trọc hồ. Mười tu sĩ đều bị phong bế tu vi, Lâm Nhất giết cũng không khó. Mà mười hai tu sĩ Thư Châu này đều là cao thủ, cho dù là hai ba tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường cũng không dám cùng đối trận. Nhưng hắn không chỉ đại thắng mà về, suýt chút nữa thì còn giết được Cổ Tác Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn kia, thật sự khiến người ta kinh hãi!

Viêm Hâm đã lặng lẽ thu hồi hư đỉnh hộ thể, thành thành thật thật đứng tại chỗ, nhìn không chớp mắt. Sư muội Liễu Hề Hồ của nàng ta thì cắn chặt môi, trầm mặc không lên tiếng. Thiên Chấn Tử thì cười ha ha với Tử Ngọc thần sắc đang kinh ngạc, giống như được thơm lây ưỡn ngực, sau đó sau đó bước về phía Lâm Nhất.

- Đánh thương nặng hai người, giết một người, sư đệ lại lông tóc không tổn hao gì, chậc chậc.

Thiên Chấn Tử chậc chậc tán thưởng. Lâm Nhất cũng không đắc ý, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng. Hắn vuốt râu, nói tiếp:

- Cổ Tác kia là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, lại bị một gậy của ngươi đập bay! Nhìn khắp Cửu Châu to lớn, dưới Hóa Thần chỉ sợ không ai là đối thủ của ngươi! Mà vừa rồi bị kiếm trận ngăn cản nên ca ca ta không thể ra trận trợ giúp, đừng trách nhé.

Lâm Nhất đang quan sát tình hình ngoài kiếm trận, mày hơi nhíu lại. lát sau, hắn xoay người nhìn thầy trò Tử Ngọc, lại lắc đầu với Thiên Chấn Tử ở bên cạnh, nói:

- Ta mặc dù may mắn giết được một người, nhưng lại đã khiến địch thủ phòng bị. Hơn mười Nguyên Anh tu sĩ liên thủ, không thể khinh thường, còn muốn chiếm tiện nghi e là không thể! Đúng như lời của Cổ Tác đó, kiếm trận sắc bén có thừa mà phòng thủ lại không đủ! Nhóm người này nếu không chịu rời đi, cứ kéo dài như vậy, ngươi và ta khó tránh khỏi phải chịu thiệt!

Huyền Thiên Kiếm Trận toàn là dựa vào tu vi của Lâm Nhất mới có thể thi triển, nếu pháp lực không đủ, thì uy của kiếm trận không còn. Dùng sức của bản thân giằng co với hơn mười người đối phương, tình hình cuối cùng không cần nghĩ cũng biết. Có điều hắn không phải là không có cách đối phó với địch, lại chỉ sợ trong loạn chiến không rảnh bận tâm tới an nguy của đám người Thiên Chấn Tử, cho nên mới có lo lắng.

Thiên Chấn Tử là loại người nào chứ! Lâm sư đệ không nói hết, nhưng hắn vẫn nghe ra ẩn ý. Vẫn là mình và thầy trò Tử Ngọc trở thành trói buộc! Nếu không, dựa vào thân thủ của sư đệ, ai có thể ngăn được? Hắn chớp mắt, nghiêng người nhìn chằm chằm Lâm Nhất, trầm giọng nói:

- Lời nói của sư đệ không sai! Cứ giằng co như vậy khó tránh khỏi bị địch áp chế. Không ngại thì triệt kiếm trận đi, ngươi và ta đánh giết ra ngoài! Sống hay chết cứ để mặc cho số phận!

Ở ngoài kiếm trận vẫn là tiếng gầm rú không ngừng. Mười ngón tay của Lâm Nhất búng nhẹ, một chuỗi thủ quyết dẫn động linh lực trong cơ thể chậm rãi ùa ra, lại cuồn cuộn không ngừng gia trì Huyền Thiên Kiếm Trận. Tuy hắn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng biết rõ. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa pháp lực sẽ khó duy trì, đến lúc đó vẫn không tránh được một phen tay chân luống cuống. Xem ra một hồi giết chóc là không thể tránh được!

Bất tri bất giác, sát tâm của Lâm Nhất dần thịnh. Hắn nhướn mày lắc đầu cười cười với Thiên Chấn Tử ở bên cạnh, nói:

- Nhân sự chưa hết, thiên mệnh ở đâu? Thiên mệnh kia sao quản được sống chết của ngươi và ta.

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lập tức minh bạch dụng ý của Lâm Nhất. Hắn không khỏi động dung, nghiêm mặt nói:

- Lời sư đệ ngầm có huyền cơ! Tuy ca ca không rõ nhưng nghe vào tai lại vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.

Thiên Chấn Tử là cố ý hiểu rồi còn giả bộ hồ đồ, nhưng lại cũng có ý thân thiết! Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, cười nói:

- Ha ha! Ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, làm gì có huyền cơ gì đâu! Có điều...

Hắn hơi khựng lại, giương mắt nhìn về nơi xa, thần sắc từ từ biến thành lạnh lẽo, nói tiếp:

- Huyền cơ khó hiểu, lòng người khó lường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.