Chừng mười ngày trôi qua, Lâm Nhất vẫn ngồi ngay ngắn ở đáy hồ. Lúc này hắn đã cởi bỏ trường sam, lộ ra thân trần. Linh khí không ngừng chìm vào da thịt, xích kim long văn lòe lòe sáng lên, ở trước ngực, sau lưng hình thành từng dáng vẻ như lân giáp.
Thân thể Lâm Nhất vẫn đơn bạc như thế nhưng vai rộng đầy đủ, toàn thân không một cái sẹo lồi dư thừa nào, tứ chi đều đặn như đồng kiêu thiết chú, rắn chắc mà cường kiện. Hắn thu công tỉnh lại, đồng thời trong con ngươi bắn tinh quang ra bốn phía, khí thế lẫm liệt tràn ra.
Sau khi thu khí tức lại, hào quang màu vàng kim trên người nhạt đi, xích kim long văn cùng giáp vân kỳ dị này lập tức biến mất. Lúc này Lâm Nhất mới khoác thêm áo bào, hứng thú khó hiểu mà nhếch khóe miệng lên.
Đã nhiều ngày không ngủ không nghỉ thu nạp linh khí, con kim long bên trong viên châu xem như đã ăn no uống đủ rồi. Sau khi phát hiện linh dịch đã chuồn mất lại thấy trong khí hải sinh ra cấm chế, nó cảm thấy khinh thường, giương nanh múa vuốt thị uy một lượt rồi cuối cùng vẫn bỏ qua. Lúc này Lâm Nhất mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, cũng có thêm hảo cảm với kim long. Dù sao, bên trong viên châu tràn đầy linh lực, hắn có được không ít lợi ích. Nước lên thì thuyền lên, tu vi của bản thân cũng hơi tăng thêm.
Căn nguyên của viên châu này làm người ta hồ đồ, cũng chỉ có thể cứ như vậy! Mấy ngày nay, không biết thương thế của Lan Kỳ Nhi đã khôi phục được mấy thành rồi? Nghĩ đến đây, Lâm Nhất nổi lên mặt nước, nhảy vọt một bước lên bờ, khen một câu, “Tị Thủy chú” này cũng không tồi!
Bích thủy, cỏ xanh, bạch y; thân ảnh xinh đẹp ở thạch đình cách đó không xa cùng núi cao thương thúy giống như bức hoạ cuộn tròn. Lâm Nhất còn đang say sưa ngắm, người như tới từ trong tranh, xinh đẹp cười nói:
- “Tị Thủy chú” của Định Hải tông vốn không truyền ra ngoài, tất không thể so với thứ bình thường được.
Lâm Nhất nở nụ cười, hỏi:
- Thế nào rồi?
Ánh mắt của đối phương như nước, trả lời:
- Hành công một tháng ở đây, thắng được tĩnh tu trong một năm. Thương thế đã khỏi rồi!
Thần sắc của Lan Kỳ Nhi không tồi, thương thế hẳn là đã khỏi. Lâm Nhất gật đầu đi tới bên cạnh, thuận tay lấy ra hai thứ, nói:
- Tặng cô!
Tỏ ra một chút vui vẻ, Lan Kỳ Nhi nhận một cái ngọc giản cùng một cuộn tranh, lập tức kinh ngạc nói:
- Đây là “Tị Thủy chú” của Định Hải tông ư?
Lại thấy Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Vô tình có được, người gặp có phần!
Nàng nhẹ nhàng cười, lại mở cuộn tranh ra, hỏi:
- Thứ này tới từ nơi nào?
Người sau trầm ngâm một chút, nói:
- Vô tình lấy được đi.
Trong con ngươi hiện lên nụ cười giảo hoạt, Lan Kỳ Nhi nói:
- Ngươi toàn vô tình, không phải là cơ duyên cố ý có được đấy chứ?
Người sau nở nụ cười không nói, một mình nhìn ra xa xa.
Trong bức họa có một bạch y nữ tử phong tư tuyệt luân đón gió trông về phía xa, một con bạch hồ linh động đáng yêu... ồ? Người trong bức họa kia có chút quen mắt!
Lâm Nhất xoay người lại, nói:
- Người trong tranh có vài phần giống với cô.
- Sao lại trùng hợp như vậy được?
Sau khi hoảng nhiên, dường như chìm vào trong cảnh đẹp trong tranh, Lan Kỳ Nhi có chút thất thần. Một lúc sau, nàng mới cuộn cuộn tranh lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, nói:
- Ta thích!