Vô Tiên

Chương 231: Chương 231: Huynh đệ (1)




Ngoài phòng có một trận gió thổi lá rụng vang lên, rất nhỏ, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai ba người.

Thiết Ngưu thổi tắt ngọn đèn, Mậu Thần, Dương Thụy nắm lấy binh khí. Thời tiết mùa này, nơi nào còn có lá rụng gì, rõ ràng là tiếng bước chân của ngươi.

Ba người ở Hạ Huyện cũng là hào kiệt, những thủ đoạn giang hồ này không thể quen thuộc hơn được. Lúc này đã bị người vậy ở trong nhà.

Bên ngoài tiếng bước chân biến mất, sau đó có người cất giọng nói:

- Chớ tránh, đều ra đi!

Trong phòng, khí tức ba người có chút trầm trọng, Thiết Ngưu hừ một tiếng:

- Mẹ kiếp, có thể trốn được thì sẽ không tới, tới, thì không cần trốn nữa. Ba huynh đệ ta cũng không phải loại người nhát gan, đi ra xem xem!

- Cùng lắm thì chết, huynh đệ chúng ta chưa từng sợ qua người nào!

- Ta theo Đại ca cùng đi ra ngoài!

Thiết Ngưu một cước đá bay cửa phòng, Mậu Thần, Dương Thụy cũng thuận theo nhảy ra.

Dưới ánh trăng lành lạnh, năm sáu người canh giữ ở bốn góc tường viện. Trên trường kiếm hàn quang lóng lánh, lạnh triệt lòng người, sát khí nồng nặc bao phủ tiểu viện.

- Bọn ngươi có phải người Thiên Long phái hay không? Vì sao tới tìm huynh đệ chúng ta?

Thiết Ngưu ưỡn ngực, lớn tiếng nói. thân hình cao lớn, có chút khí thế, thêm nữa giọng nói vang dội, ngược lại không thấy có gì sợ hãi!

Một người đứng ở trong bóng tối vung tay, bên người một trung niên dáng dấp thư sinh đi ra phía trước, ung dung thong thả nói:

- Ba người các ngươi còn có đồng bạn không? Nhanh chóng đưa tới, để tránh khỏi sắp chết còn phải khổ thân!

Trong lồng ngực Thiết Ngưu bốc lên hỏa diễm, giận dữ cười:

- Ha ha! Thực sự là chuyện cười! Huynh đệ ta chưa từng trêu chọc bọn ngươi, liền bị tìm tới cửa, muốn chém muốn giết. Thiết Ngưu ta ở Hạ Huyện, hảo huynh đệ rất nhiều, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chém tận giết tuyệt sao? Bọn ngươi đến cùng là người phương nào, giấu đầu lòi đuôi, không phải hảo hán tử! Thiết Ngưu ta thật không để vào mắt!

Dương Thụy tiến lên sóng vai với Thiết Ngưu, tức giận đối mặt:

- Những điểu nhân này, Dương Thụy ta cũng không để vào mắt!

- Phi! Dong dài với bọn hắn làm gì? Những người này chính là Thiên Long phái. Mẹ kiếp, ta xem như rõ ràng, danh môn đại phái chó má gì, ỷ thế hiếp người mà thôi!

Mậu Thần rút trường đao trong tay, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Ba huynh đệ ở Hạ Huyện cũng là nhân vật vang dội, bây giờ không hiểu ra sao bị người bắt nạt tới cửa, ngay cả trốn cũng trốn không thoát, thực sự là khuất nhục, giận dữ và xấu hổ đan xen. Bị lửa giận kích lan ra hào khí, ba người chỉ có thể liều mạng, dù chết cũng sảng khoái!

Đối mặt ba người cùng chung mối thù, thư sinh trung niên không hề bị lay động, đứng yên ở trong viện.

- Nếu không muốn nói ra đồng bạn, các vị, tối nay xin lỗi...

Trong bóng tối đi ra một người trẻ tuổi cường tráng, hắn chậm rãi rút trường kiếm.

Dưới ánh trăng, trường kiếm như một ánh bạc trong suốt chớp động, đau nhói con mắt ba người Thiết Ngưu.

Tối nay trăng sáng, như vì rọi sáng đoạn đường cuối cùng trong cuộc đời này.

Người trẻ tuổi kia lành lạnh nói, tiểu viện yên lặng bỗng cuốn lên một trận gió xoáy, âm u đột kích người. Trong lòng mọi người không khỏi giật mình, dừng lại bước chân áp sát đám người Thiết Ngưu.

Đám người Thiết Ngưu cũng hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đường Luân Hồi đã mở ra chờ bọn họ.

Âm phong trận trận, đột nhiên vang lên một tiếng nói cổ quái:

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng ép ta lấy giết chóc ngăn giết chóc!

Âm thanh bất thình lình lộ ra hàn ý mạnh mẽ, mang theo quỷ dị không thể dự đoán, làm mọi người trong viện sởn cả tóc gáy.

- Thiên Long phái Quý Thang và Hổ Giao Đường ở đây hành sự. Không biết là vị cao nhân nào, mời hiện thân gặp mặt!

Người trẻ tuổi cầm kiếm vung tay lên, người bốn phía không lo bắt giết đám người Thiết Ngưu, vội xúm lại ở chung một chỗ!

Chẳng lẽ thực làm người người oán trách, đã kinh động quỷ hồn?

Mấy người này là Quý Thang và Liễu Đường chủ phụng mệnh đến đây. Bản ý của Mạnh trưởng lão, là muốn tra sau lưng đám người Thiết Ngưu có người khác quấy phá không, mới đợi đến nửa đêm người tĩnh hành sự.

Quý Thang thấy đám người Thiết Ngưu huynh đệ tình thâm, cũng biết bản môn hành sự có chút uốn cong thành thẳng. Dù sao chỉ là trong tửu lâu ngẫu nhiên gặp mặt, không cần thiết giết mấy nhân mạng. Nhưng sư môn có lệnh, hắn cũng không thể không nghe.

Quý Thang không đành lòng làm khó dễ đám người Thiết Ngưu, hắn chỉ muốn giết người rồi đi, không muốn liên luỵ tới càng nhiều người vô tội.

Dưới ánh trăng, tiểu viện rõ ràng có thể thấy được bóng người, nhưng đột nhiên bay tới âm thanh, giống như quỷ mỵ, làm trong lòng Quý Thang kinh hoàng. Nhớ tới những trưởng lão quỷ thần khó lường trong bản môn, hắn biết, tối nay gặp phải cao nhân rồi!

- Nói cho trưởng lão của ngươi biết! Người đang làm, trời đang nhìn. Dưới Thiên Đạo Luân Hồi, tất cả đều có nhân quả. Bọn ngươi cũng không ngoại lệ...

Âm thanh quỷ dị bỗng nhiên cao lên, mang theo tức giận rõ ràng, vang vọng ở bên tai mọi người.

Quý Thang cũng tức giận lên, dù sao Thiên Long phái thật chưa sợ qua cao nhân nào trong chốn giang hồ. Hắn hét lớn một tiếng:

- Nếu không muốn hiện ra chân thân, vậy thứ Quý Thang vô lễ!

Mấy đệ tử Thiên Long phái vừa mới tụ lại ở chung một chỗ, theo Quý Thang hét, đều cầm kiếm xông về phía đám người Thiết Ngưu.

Trong lòng đám người Thiết Ngưu không khỏi kinh hãi. Bất luận là quỷ hồn hay cao nhân, kia thực sự là tới cứu mình sao?

Ba người đang trố mắt, chỉ thấy ánh kiếm lóng lánh, Quý Thang đã nhảy lên thật cao, mấy người phía sau cũng cùng nhau đánh tới.

Thiết Ngưu trừng mắt, cánh tay nhô ra bắp thịt, song quyền nắm chặt. Mậu Thần và Dương Thụy ở hai bên trái phải, trường đao soàn soạt bày ra tư thế. Tuy ba người tâm có may mắn, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, trước tiên liều mạng quan trọng hơn.

- Làm càn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.